Liễm Cảnh Xuân

Chương 41: Hôn sự 3

“Trông khí chất còn tưởng là công chúa… tiếc thay.” Sứ giả Tấn quốc lẩm bẩm bảo.

Sở Vương hậu: “Sứ giả mới nói gì thế?”

Sứ giả Tấn quốc hồi thần lại cười đáp: “Vừa nãy nói với Vương hậu chuyện chọn người hòa thân, Vương hậu đã có định đoạt gì chưa?”

Vẻ mặt Vương hậu bối rối: “Hai Tấn quốc Sở ngừng chiến kết thành đồng minh cả trăm năm nay, bang giao hữu hảo, mà từ khi Thái hậu gả đến nước Sở mối liên hôn này cũng đã qua hơn bốn mươi năm. Đại vương và bổn hậu muốn kết mối giao hảo giữa hai nước. Chỉ là chuyện chọn người hòa thân ấy, xin sứ giả cho bổn hậu và đại vương cân nhắc thêm.”

Sứ giả Tấn quốc lắc đầu: “Không phải tại hạ có ý thúc giục mà thực sự rất gấp rút, sau thọ yến của Thái hậu ta sẽ khởi hành quay về Tấn quốc, tiện thể thì đại vương của bọn ta cũng hy vọng công chúa cùng quay về với bọn ta.”

Vương hậu mỉm cười đáp: “Đương nhiên.”

Dạo gần đây Sở Vương hậu vì chuyện này mà bận mải đến độ sứt đầu mẻ trán…

Tuy dưới Sở vương có không ít công chúa nhưng đa số đều đã xuất giá, hoặc là tuổi còn quá nhỏ. Hiện giờ người đến tuổi duy nhất chỉ có Dực Dương công chúa do Vương hậu thân sinh.

Nhưng Vương hậu xưa nay luôn thương yêu đứa con gái này, nào có nỡ đưa đến Tấn quốc xa xôi vạn dặm chứ?

Hơn nữa một mình lẻ loi đến Tấn quốc, e là sau này mẫu tử hai người không còn cơ hội gặp mặt nữa.

Vì lẽ ấy mà mấy ngày nay Vương hậu vẫn luôn nghĩ đối sách tốt hơn.

Sứ gả Tấn quốc nói: “Dực Dương công chúa không muốn hòa thân, coi ý của Vương hậu là muốn chọn một khuê nữ khác từ tôn thất của nước Sở sao?”

Lục khanh của nước Sở đã qua mười mấy đời, thực chất đều cùng là một nhà với vương thất. Chọn một nữ nhi quý tộc trong đó để đưa đi bày tỏ thành ý, Tấn quốc cũng sẽ không nói thêm gì.

Các nước hòa thân xưa nay đều như thế.

Lại nói hiện giờ, phu nhân Tống thị của Vệ Chiêu cũng chính là muội muội của Sở vương, đang ở bên cạnh Sở hậu.

Người nói vô tâm, kẻ nghe hữu ý.

Trong lòng Tống thị nảy lên một suy nghĩ. Vương hậu của Tấn quốc đã qua đời hơn ba năm, chuyến này sứ giả Tấn quốc đến tuy không nói hỏi cưới cho ai nhưng Tống thị đoán tới tám phần là cho Tấn vương.

Lão Tấn vương đã quá bảy mươi, gần đất xa trời, công chúa có gả đi thì e cũng yên ổn chẳng được bao lâu, sẽ không thoát nổi vận mệnh bồi táng cùng.

Tống thị nhướng mày, nhắc đến chuyện này, trong lòng bà ta có một người được chọn tuyệt đẹp. Nếu người nọ đi hòa thân, đối với Tống thị, với Vệ Dao, với Thái tử và Vương hậu đều là chuyện vô cùng vui sướиɠ.

Có điều bà ta phải cân nhắc cẩn thận, chuyện này có được hay không…

**

Ánh nắng dần dần mờ đi, tiếng dế kêu tí tách từ bên ngoài cửa sổ lọt vào trong điện, ánh nến bao phủ mỹ nhân trong điện.

Vệ Trăn ngồi trước gương trang điểm, nàng cầm chiếc lược bằng sừng tê giác chải mái tóc dài đen bóng như qua, Điền A Mẫu đứng sau lưng nàng, giúp nàng cởi trang sức trên tóc xuống: “Từ sau khi tiểu thư đến kinh đô thì không còn tùy ý như trước nữa. Mối hôn sự này có lẽ thật sự không được như ý.”

Vệ Trăn nghe thế thì động tác chải đầu ngừng lại, nàng giơ tay lên nắm lấy bàn tay đầy nếp nhăn của Điền A Mẫu.

“Tiểu thư, chỉ là nếu người khăng khăng hủy hôn thì e rằng sẽ khiến Vương hậu không vui, ngộ nhỡ vương thất nhắm vào người…”

“Ta biết mà a mẫu, nhưng mối hôn sự này buộc phải hủy.”

Điền A Mẫu thở than: “Nhưng sợ rằng sẽ thành trở ngại cho hôn sự sau này của tiểu thư.”

Suy cho cùng Thái tử phi của vương quốc lại hủy hôn với Thái tử, e rằng sẽ hoàn toàn đắc tội vương thất. Đối với nam tử quý tộc của nước Sở mà nói, sau này nếu có ai hỏi cưới trưởng nữ Vệ gia tức là công khai đối địch vương thất nước Sở.

Điền A Mẫu nói: “Lão nô lo lắng hôn sự của tiểu thư, tốt nhất là có lang quân xuất thân danh môn, thân thế địa vị không yếu kém hơn so với Vệ gia hỏi cưới tiểu thư là được, hơn nữa buộc phải có thế lực tương đương với Thái tử, có năng lực bảo vệ tốt tiểu thư.”

Vệ Trăn tháo bông tai xuống, khẽ cười một tiếng, chẳng nghĩ được rằng ở đâu còn có một lang quân lợi hại như thế cả.

Điền A Mẫu đáp: “Có đó. Tiểu thư nghĩ xem?”

“Qủa thực là không nghĩ ra.”

Nàng cúi đầu nhìn chiếc bông tai trân châu trong lòng bàn tay. Cùng lắm thì nàng có thể ở vậy cả đời.

Lời của Điền A Mẫu vang lên: “Tiểu thư cảm thấy Kỳ Yến thiếu tướng quân thế nào.”

Kỳ Yến.

Hai chữ nhẹ nhàng ấy rơi vào trong tai Vệ Trăn.

Gió đêm lọt qua kẽ cửa sổ, thổi làn tóc nàng bay bay, tim Vệ Trăn như thể đập nhanh hơn hai nhịp.