Liễm Cảnh Xuân

Chương 23: Nóng bỏng 1

An ma dẫn đường đã không biết tung tích, trong rừng chỉ hai người bọn họ giằng co.

Vệ Chương đến gần, tiếng nói vừa rớt xuống, Vệ Trăn đã nhấc cánh tay dựng cung lên, nhắm trường tiễn ngay mi tâm của hắn ta.

Vệ Chương cao giọng nói: "Chỉ cần lúc này ngươi làm bừa một chút, ám tiễn giấu ở trong rừng liền sẽ bắn thủng cổ họng của ngươi."

Vệ Trăn khẽ nhấp môi đỏ. Hắn ta rõ ràng hiện tại đã có thể hạ lệnh bắn tên nhưng lại án binh bất động, như vậy, nhất định là bởi vì còn có tình huống khiến nàng khó giải quyết hơn đang chờ.

Hắn đã bố trí bao nhiêu thủ hạ nấp trong bóng tối? Chỉ dựa vào một mình nàng, sợ là căn bản không đối phó được.

Nếu như hiện tại bị thương thì thật sự trở thành thịt cá trên thớt gỗ, mặc người chém gϊếŧ.

Cũng không biết người nàng phái đi ra ngoài đã tìm được đệ đệ hay chưa...

Vệ Chương chân đạp qua cành khô, từng bước một đến gần nàng, "Chớ có trách ta, muội muội, hôm nay đao kiếm lẫn nhau cũng không phải là ta muốn, thật sự là bởi vì Cảnh Khác bức ta, Lục điện hạ là người thế nào, ngươi hẳn là rõ ràng."

Vệ Trăn nói: "Cảnh Khác sai ngươi tới?"

Vệ Trăn chỉ cảm thấy một chút vết thương mới khép lại trong lòng lại bị vô tình xé rách ra, máu tươi tuôn trào.

Nàng cùng Vệ Chương thường hay bất hòa, nhưng vô luận như thế nào cũng không nghĩ ra, một ngày kia thân ca ca của mình sẽ chĩa mũi đao về phía nàng.

Vệ Chương ngừng lại ở trước ngựa của nàng chừng một trượng, cười nói: "Muội muội, ngươi cùng Vệ Lăng ỷ vào một chút quân ân liền chiếm gia nghiệp lớn như vậy của Vệ gia, không chịu phân cho hai huynh muội ta nửa phần, hôm nay như vậy cũng là ngươi gieo gió gặt bão."

"Ngươi muốn cái gì, cứ nói với ta, ta đều cho ngươi." Vệ Trăn mở miệng.

Nàng cần kéo dài thời gian, chờ đợi nhân thủ của đệ đệ đuổi tới.

Nghe nói như thế, Vệ Chương ánh mắt lấp lóe, lại nói: "Không cần. Ta chỉ cần ngươi nghe lời của ta."

Hắn giơ tay lên, chủy thủ để bên dưới người nàng, đâm vào con ngựa, muốn khiến con ngựa điên lên, mang theo nàng phi nước đại về phía trước.

Vệ Trăn dắt dây cương, tránh ra bên cạnh một bước, "Xung quanh ta đều không có đường lui, không bằng một tiễn bắn thủng ngươi, ngươi thay Cảnh Khác làm việc, chẳng lẽ cũng không muốn mạng sống?"

"Muội muội thật sự can đảm." Vệ Chương nhìn trường tiễn sắc bén cách mình gần trong gan tấc, cười nói, "Ai có thể nghĩ muội muội bề ngoài ngày thường diễm lệ động lòng người, nhưng trái tim ngược lại lạnh lẽo cứng rắn."

Vệ Chương cắm, xoay người nói: "Đi theo ta."

Trong rừng rậm rạp, trong đám cỏ cây có hàn quang lấp lóe, Vệ Trăn nhìn chung quanh một vòng, ngay vào lúc hai bọn họ giằng co vừa nãy, không biết có bao nhiêu ám tiễn nhắm ngay vào nàng.

Vệ Chương đi ở phía trước, cho dù Vệ Trăn muốn kéo dài, vẫn rất nhanh đã đi đến chỗ kia.

Dưới sườn núi, bốn phía đều là rừng cây rậm rạp, tà dương xuyên qua tán cây chiếu xuống, như là huyết sắc chảy xuôi.

Vệ Chương bảo Vệ Trăn ở tại chỗ chờ đợi, quay người đi lên trên sườn núi.

Đúng lúc này, một trận tiếng gào thét vang trời vang lên, Vệ Chương không khỏi mở to hai mắt.

"Chuyện gì xảy ra!"

Hắn ta bị áp chế mang Vệ Trăn đến nơi này, so với việc trực tiếp ám sát nàng, để nàng bị dã thú cắn xé đến chết, trở thành bữa ăn trong bụng mãnh hổ, hành động lần này càng thêm bí mật, lại không có người nào sẽ hoài nghi mảy may!

Nhưng bây giờ, Cảnh Khác căn bản không chờ hắn lên núi trốn kỹ đã sai người phóng mãnh hổ trong l*иg ra, là muốn hắn cũng chết ở chỗ này!

Mặt đất chấn động, trong rừng cỏ cây rung động rì rào, có ba cái bóng khổng lồ từ trong rừng lướt qua, mãnh hổ đã đói bụng mấy ngày, rốt cục cũng được tự do, giờ phút này thoát cương chạy xuống giống như ác quỷ, nhắm thẳng đến con mồi ở dưới sườn núi.

Khí thế của đám hổ hung hăng, Vệ Trăn cho dù có lập tức quay đầu ngựa lại cũng không kịp.

Tim Vệ Trăn đập mạnh, trong lúc giương cánh tay dựng cung bắn tên đã đưa ra quyết đoán, không nhắm vào mãnh hổ trên núi mà là chỉa về hướng phía sau lưng Vệ Chương.

"Phốc phốc" một tiếng, mũi đâm đâm xuyên qua xương bả vai, Vệ Chương theo tiếng ngã quỳ xuống đất, đau đớn kêu thảm thiết.

Mùi máu tươi tràn ngập chọc cho mãnh hổ phát ra một tiếng gào, cây cỏ chấn động rớt xuống, bụi cây lung lay, mấy con quái vật khổng lồ kia đã phi ra khỏi lùm cây, chạy về hướng Vệ Chương.