Liễm Cảnh Xuân

Chương 22: Mềm lòng 4

Không phải Vệ Trăn suy nghĩ nhiều, thật sự là đã có vết xe đổ, không thể không cẩn thận.

An ma đi đến dưới ngựa: "Mấy ngày trước đây, vương hậu điện hạ bởi vì chuyện tiểu thư dùng hương yêu mị mà khiển trách ngài, lần này tiểu thư cố ý từ chối, không chịu tiếp khách, nếu vương hậu biết được, khẳng định là sẽ trách tội."

Bàn tay Vệ Trăn đang cầm dây cương hơi nắm chặt lại.

Chuyện này đúng là chỉ có thị tỳ thân cận của vương hậu mới biết.

Một hộ vệ sau lưng giục ngựa đi lên: "Tiểu thư nếu không yên tâm, thủ hạ đi đằng trước xem một chút?"

"Cũng được." Vệ Trăn hạ giọng, "Nhưng mà trước khi đi lên trước xem thử thì ngươi quay đầu ngựa lại, đi đến đồng cỏ bên cạnh tìm A Lăng, bảo hắn mang một đội hộ vệ tới."

Nếu như đằng trước thật sự có mai phục gì đó, hắn đi sẽ chỉ bị phục kích, cũng vô dụng thôi.

Nhiều hộ vệ ở bên chút thì nàng cũng an tâm hơn một chút.

Hộ vệ nghe lệnh của nàng, giục ngựa hất bụi mà đi, người vừa rời đi, trong rừng phía trước liền truyền đến một trận tiếng động, An ma kia nói: "Tiểu thư, ngài xem, ngay tại đằng trước."

Vệ Trăn nắm chặt dây cương, cũng không để con ngựa dưới thân bước đi một bước.

Khắp nơi xanh ngắt, núi non trùng điệp như sóng lớn.

Cảnh Khác đứng ở trên sườn núi, cây cao che khuất dáng người của hắn, mà từ nơi này, lại có thể nhìn thấy tất cả những gì phát sinh ở trong rừng săn phía trước không sót một cái gì.

Thị vệ bên người nói: "Vệ đại tiểu thư đã phái một người thị vệ trở về rồi."

"Không cần quan tâm." Cảnh Khác giọng khàn khàn nói.

"Điện hạ, muốn động thủ ngay bây giờ không?"

"Lại dẫn dụ nàng đi vào trong nữa đi. Bên Vệ Chương đã chuẩn bị xong chưa?"

"Dã thú đã bố trí xong rồi, thuộc hạ lại đi xem một chút."

Cảnh Khác nhìn qua thiếu nữ váy đỏ như lửa bên dưới, khóe miệng hiện lên nụ cười châm biếm.

***

Hộ vệ của Vệ Trăn một đường giục ngựa vọt ra khỏi khu rừng, vòng quanh đồng cỏ non nửa vòng, cũng không tìm thấy Vệ Lăng, rơi vào đường cùng, đành phải đi tìm binh sĩ bên sân trợ giúp, binh sĩ mang y đến trước mặt Kỳ Yến. Binh mã của Chương Hoa Cung đều do thiếu tướng quân chưởng quản.

"Thiếu tướng quân, tiểu thư nhà ta ở trong rừng săn, cần một ít nhân thủ, có thể làm phiền ngài mượn một đội thị vệ hay không?"

"Nàng ở trong rừng?" Kỳ Yến hỏi.

"Vâng, tiểu thư thúc giục rất gấp. Nếu tiểu nhân về Ly cung mang gia đinh hộ vệ, cách nơi này có hơi xa, mượn của ngài là thuận tiện nhất."

"Thiếu tướng quân." Một bên có người bước nhanh đi đến đài cao, đến bên cạnh Kỳ Yến nói, "Vệ Chương từ đường nhỏ tới gần rừng săn, hành vi lén lút, thuộc hạ phát hiện lập tức đến báo."

Mặt trời lặn về tây, mặt trời sắp xuống núi, lúc này Vệ Chương vào rừng có thể làm cái gì?

Kỳ Yến mặt như sương hàn, nắm chặt bội kiếm bên hông, âm thanh lạnh lùng nói: "Lập tức mang một đội nhân mã theo ta vào rừng."

***

Nơi núi rừng sâu xa.

Vệ Trăn ngồi trên ngựa, từ sau khi sai hộ vệ rời đi liền đang quan sát tứ phương. Mới nãy trong rừng bên trái có động tĩnh chim tước bay lên, nếu nàng quay đầu ngựa lại, phóng về hướng bên đó hẳn là có thể nhìn thấy những quý tộc dạo chơi săn bắn khác.

Nàng không có chờ lâu, ra hiệu cho một hộ vệ khác bên cạnh người, đối phương hiểu rõ ánh mắt của nàng.

Hai người muốn cùng nhau quay đầu ngựa lại, nhưng vào lúc này, "Sưu" một tiếng, một mũi tên lạnh lẽo từ trong rừng phía sau bắn ra, bắn thẳng về phía sau lưng hộ vệ.

Người từ trên ngựa ngã xuống, máu tươi nóng hổi rơi vào trên mặt Vệ Trăn.

Đả kích mạnh mẽ khiến cả người nàng cứng đờ, gương mặt nàng trắng như tuyết, mi dài dính máu, quay đầu nhìn lại.

Một thân ảnh cao lớn đẩy bụi cỏ rậm rạp chậm rãi đi ra.

Phía sau Vệ Chương cài một thanh chủy thủ sáng như tuyết, trên mặt ngậm lấy ý cười thật sâu, ánh mắt nhìn về phía nàng như là một con mãnh thú đang rình mò con mồi.

"Muội muội, đã lâu không gặp."