Liễm Cảnh Xuân

Chương 21: Mềm lòng 3

Ánh mặt trời chói mắt xuyên qua màn cửa, xua tan bóng tối trong điện.

Trong điện Ly cung, Cảnh Khác nằm ở trên giường, đang được hầu hạ uống thuốc, trong miệng chợt phun ra một ngụm máu đen. Mỹ thϊếp hầu hạ bên cạnh cầm khăn lau đi vết máu trên khóe miệng của hắn.

Cảnh Khác một tay đẩy người ra, mỹ nhân kinh hô một tiếng, hoảng sợ quỳ gối trên nền đất.

Hắn tựa đầu ở trên cột giường, thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, trên cổ, máu lại xuyên qua lớp băng gạc ngâm ra.

Một bên phụ tá vội vàng nói: "Còn không mau đi gọi y công —— "

"Không cần." Cảnh Khác mở miệng, tiếng nói kia giống như lưỡi đao phá tan xương cốt của hắn phát ra, làm cho lông tơ người ta dựng thẳng.

Trong mắt của hắn ta nồng đậm vẻ ngoan lệ, hận ý trong lòng vô cùng dày đặc.

Tiện nhân kia còn sống rất tốt, còn dám giả bộ như không có chuyện gì phát sinh, lắc lư ở trước mặt hắn, đáng lẽ ra nên bị hắn ta ‘chơi’ một phen mới được.

"Đi, " Cảnh Khác gần như là nghiến răng nghiến lợi, từ trong cổ họng nặn ra một câu thế này, "Đi gọi Vệ Chương tới đây —— "

Đêm đó là tên ngu xuẩn Vệ Chương này lộ ra tin tức, nói Vệ Trăn đang ở một mình, kết quả sau khi hắn ta đến đã xảy ra chuyện gì?

Thủ hạ ôm quyền nói: "Vâng."

Ánh mắt Cảnh Khác nặng nề âm trầm, "Choang" một tiếng, chén thuốc trong lòng bàn tay bị bóp nát, máu tươi chảy ra từ kẽ tay.

Hắn ta sẽ khiến Vệ Trăn trả giá đắt. Ngay ở bên trong Ly cung này, nếm thử cái gì gọi là sống không bằng chết.

***

Bóng đêm càng ngày càng sâu, Vệ Trăn lăn lộn khó ngủ, còn đang lo lắng chuyện Cảnh Khác.

Cảnh Khác đã tỉnh lại, tất nhiên sẽ lựa chọn trả thù.

Tốt là, lúc này nàng đã có lòng cảnh giác. Thời gian kế tiếp, chỉ cần nàng không ở một mình, để thị vệ canh giữ ở bên người một tấc cũng không rời, cho dù Cảnh Khác muốn làm khó dễ thì cũng không tìm thấy thời cơ lợi dụng.

Vệ Trăn âm thầm dặn dò thị vệ của a đệ lưu ý thêm.

Hai ba ngày kế tiếp, Vệ Trăn bị vương hậu triệu đến diện kiến, đi theo ma ma học tập lễ nghi, từ sáng sớm đến hoàng hôn đều ở trong điện của vương hậu, không được rời đi một bước.

Ngày thứ tư, vương hậu muốn cùng mấy vị công chúa vào rừng đi săn, cho Vệ Trăn nghỉ một ngày.

Nhưng mà đến buổi chiều, bên ngoài lại có ma ma truyền lời: "Tiểu thư, vương hậu điện hạ gọi ngài đi qua, bảo ngài đứng bên cạnh cùng tiếp khách."

Sở vương hậu thái độ lạnh nhạt, nhìn như đối xử với nàng coi trọng có thừa, kì thực lại hà khắc đủ kiểu, không phải dễ đối phó.

Trong lòng Vệ Trăn thở dài một hơi, chỉ nói: "Chờ một lát, ta đổi một kiện váy cưỡi ngựa liền tới."

Vệ Trăn để hai tên hộ vệ đi theo phía sau, giục ngựa đến bãi săn.

Thời tiết cuối tháng tư đã nắng nóng hơn rồi. Đợi vào rừng núi, gió mát thổi tới, tiếng thông reo phát ra từng trận, phả lên trên người mát mẻ vô cùng.

Ma ma dẫn đường tự xưng An ma, là người bên cạnh Thái tử, Vệ Trăn có chút ấn tượng với An ma, từng gặp qua ở Đông cung của Thái tử cho nên cũng không suy nghĩ nhiều.

Một đoàn người đi thẳng vào sâu trong rừng, đi được khoảng thời gian một nén nhang, cây cối hai bên càng ngày càng um tùm, đường lại càng đi càng lệch, cách nơi các quý tộc chơi trò chơi có hơi xa.

Vệ Trăn ghìm chặt dây cương: "An ma, vương hậu và công chúa thật sự ở trong mảnh rừng này?"

An ma chỉ khu rừng đằng trước một cái: "Ngay ở phía trước, lại đi non nửa nén nhang nữa sẽ đến."

Ánh nắng xuyên qua tán cây rơi vào trên mặt nàng. Vệ Trăn nâng mắt lên, vểnh tai cẩn thận lắng nghe. Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, cũng không có cả tiếng chim kêu.

Nếu Vương hậu cùng mấy vị công chúa thật sự ở chỗ này, lấy nghi trượng của bọn họ, không đến mức một chút tiếng động cũng không có.

Vệ Trăn trong lòng cảnh giác, lại hỏi một lần nữa: "Là vương hậu điện hạ gọi ngươi tới sao?"

An ma nói: "Vệ đại tiểu thư, cái này đúng là ý chỉ của vương hậu, nghi trượng ngay tại đằng trước, tiểu thư chớ có để vương hậu chờ lâu."