Liễm Cảnh Xuân

Chương 20: Mềm lòng 2

Vệ Trăn ra khỏi đại điện, sai hộ vệ đi truyền lời cho Kỳ Yến, hẹn hắn gặp nhau ở bên cạnh một chỗ nào đó vắng vẻ trong núi giả.

Hai người đứng ở trên đường nhỏ, bên cạnh là tường hoa, bên trên hoa nở nổ, cánh hoa nhẹ nhàng rơi lên y sam.

Vệ Trăn hành lễ với hắn: "Mới nãy đa tạ thiếu tướng quân đã giúp ta nói chuyện."

"Không cần phải nói tạ." Thiếu niên đưa tay che ánh nắng chói chang trên đỉnh đầu, "Ta đi đây."

"Chờ một chút." Vệ Trăn kêu một tiếng, thiếu niên trước mặt bước chân ngừng lại, xoay người lại hỏi, "Còn có chuyện gì?"

Vệ Trăn đi đến trước người hắn, hít sâu một hơi, môi son khẽ mở: "Cho tới nay thiếu tướng quân đều đang hoài nghi ta, cảm thấy ta và vụ án của Cảnh Khác không thoát khỏi liên quan, kỳ thật thiếu tướng quân hoài nghi không phải không có lý, đêm hôm đó ta đúng là ở bên trong Noãn Điện."

Bí mật kiềm nén ở trong lòng một thời gian dài rốt cục cũng nói ra khỏi miệng, Vệ Trăn chỉ cảm thấy tảng đá đè ở trong lòng cũng nhẹ hơn một nửa.

"Ta biết." Đôi mắt thu thuỷ của hắn cùng nàng nhìn nhau.

Vệ Trăn liền đoán được như thế. Trước đó hắn cố ý tới gặp nàng, dịu dàng gọi nàng là biểu muội, tất cả những hành động này cũng quả thật là vì bảo vệ nàng.

Vậy có phải hắn cũng phỏng đoán được đêm đó Cảnh Khác xém chút nữa đã làm gì nàng hay không?

Vệ Trăn nhẹ giọng hỏi: "Chỉ là ta rất nghi hoặc, cũng muốn biết, thiếu tướng quân vì sao biết được ta đả thương Cảnh Khác, hôm nay vẫn làm chứng giúp ta? Đây chính là ngụy bịa chứng cứ, nếu như Cảnh Khác lập tức phủ nhận, thật sự tra được thì thiếu tướng quân sợ cũng không tránh khỏi bị liên quan."

"Cảnh Khác không dám xác nhận ngươi, " Kỳ Yến khẳng định, "Việc này vốn là Cảnh Khác sai, hôm nay cho dù không phải ngươi, đổi lại người bên ngoài gặp phải việc này, ta cũng sẽ hỗ trợ. Không cần ghi nhớ."

Kỳ Yến ngữ điệu bình thản, nhìn về phía tường hoa ở một bên, tựa hồ chỉ muốn nhanh chóng bỏ qua việc này, cũng không muốn nàng vì việc này mà cảm kích quá nhiều.

Vệ Trăn ngơ ngác.

Nhưng hắn là trưởng quan phụ trách điều tra vụ án này, dựa theo lẽ thường ra phải bẩm báo chi tiết, sao hắn lại hỗ trợ giấu diếm, còn ngụy bịa chứng cứ thay nàng?

"Nếu không có những chuyện khác thì ta đi đây." Ánh nắng ấm áp trút xuống ở trên người hắn, đôi mắt kia lộ ra vẻ sáng tỏ lại trong suốt.

Vệ Trăn thấy hắn muốn đi, trong lúc bối rối níu tay áo hắn lại, liền nói: "Kỳ thiếu tướng quân quả nhiên là tâm địa vô cùng tốt."

Kỳ Yến cổ quái liếc nhìn nàng một cái.

Kỳ Yến khẽ cười nói: "Từ nhỏ đến lớn đã nghe qua rất nhiều lời tán dương, nhưng đây là lần đầu tiên có người khen ta tâm địa vô cùng tốt."

Người ngoài đều nói, Kỳ thiếu tướng quân nổi bật hơn người, loá mắt như mặt trời trên trời, hành xử như nhật nguyệt nhập hoài[1], chỉ là mặt trời trên trời xa xa không thể chạm tới, làm cho người ta chỉ dám đứng xa nhìn, không dám trèo đến gần.

[1] Thành ngữ TQ, mang nghĩa ẩn dụ chỉ lòng dạ khoáng đạt, cũng ví von sặc sỡ loá mắt.

Vệ Trăn lại cảm thấy, hắn cũng là người cực kỳ dễ chung đυ.ng.

Đêm đó hắn mang binh điều tra, nàng ở trước mặt hắn trút bỏ váy áo, cho hắn nhìn dấu tay trên cổ, hắn nghiêng mặt đi, cuối cùng lại cứng nhắc giúp nàng kéo kín y phục, ôn nhu nhắc nhở nàng mặc y phục.

Rõ ràng là một người mềm lòng.

Mới nãy lúc đối mặt với Cảnh Khác, Cảnh Khác mặt mũi âm trầm, không có chút hối cải nào với hành vi đã làm, Vệ Trăn cũng không cảm thấy khó chịu, nhưng bây giờ hắn nhẹ nhàng xác định một phen lại làm cho trong lòng Vệ Trăn căng căng.

"Thiếu tướng quân vốn không cần phải liều lĩnh như vậy, nhưng vẫn giúp ta, ta thật lòng cảm kích khôn cùng." Lúm đồng tiền duyên dáng hiện rõ trên gương mặt nàng. Ở bên trong bóng hoa đỏ thẫm, trắng nhạt, nàng ngẩng đầu lên cười với hắn.

Ánh mắt Kỳ Yến rơi vào trên hai gò má nàng, nhìn hai con ngươi trong sáng ngâm trong ánh nắng màu vàng của nàng, lần này hắn không cắt ngang lời cảm tạ nàng nói.

"Lấy tính tình của Cảnh Khác, tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ. Ngươi cùng a đệ ngươi đều phải cẩn thận một chút." Hắn lạnh nhạt nhắc nhở.

Vệ Trăn biết được, lại nghĩ tới một chuyện: "Trước đó có nhờ thiếu tướng quân đi thăm dò thị vệ trực đêm."

"Đã có một ít manh mối, nhưng mà phía sau còn liên quan đến một số người. Đợi điều tra rõ ràng toàn bộ sẽ nói cho ngươi." Thần sắc của hắn có chút ngưng trọng.

"Được." Vệ Trăn nói.

Lời muốn nói cơ bản đã nói xong, Vệ Trăn ở bên trong sắc xuân, cùng hắn nói lời tạm biệt.