Liễm Cảnh Xuân

Chương 19: Mềm lòng 1

Trong điện, bầu không khí vi diệu đến cực điểm, mà lời nói của Kỳ Yến cũng kéo Vệ Trăn từ trong run rẩy trở lại.

"Cảnh Khác điện hạ đã khá hơn chút nào không?" Vệ Trăn đi ra phía trước, dịu dàng hỏi, "Điện hạ từ khi tỉnh lại cứ nhìn ta mãi, là trên người của ta có chỗ nào không ổn sao?"

Mặc dù móng tay đâm rách lòng bàn tay đã chảy máu, sợ hãi tràn ngập khắp cơ thể nhưng khóe môi Vệ Trăn vẫn nở nụ cười nhạt, ánh mắt nhu hòa nhìn hắn ta.

Ngay một khắc này, nàng đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất rồi.

Nếu như Cảnh Khác thật sự không trở về từ Quỷ Môn quan thì sự việc bại lộ nàng có lẽ sẽ còn bị liên lụy, nhưng Cảnh Khác lúc này vẫn duy trì được cái mạng què, cho dù vạch trần Vệ Trăn đâm hắn ta bị thương thì cũng không lấy được mạng nàng, mức độ nghiêm trọng còn kém rất xa việc mưu hại hoàng tự.

Nếu như hắn ta xác nhận nàng thì nàng sẽ tung ra tất cả những chuyện hắn ta đã làm.

Chỉ là chuyện như vậy mà lưu truyền ra ngoài, nói chung tin đồn không phải ít, có lẽ nàng sẽ bị ngoại giới trách móc nặng nề, hay là Sở vương đứng ở phía hắn ta, đến lúc đó người ngoài không chừng đổi trắng thay đen, nói nàng đức hạnh thấp kém, cố ý đi câu dẫn hắn ta.

Nhưng từ đầu đến đuôi đều là hắn ta trời sinh tính tình phóng đãng, ngấp nghé Vương tẩu tương lai, Vệ Trăn không cảm thấy mình có gì sai cả.

Đến lúc đó, hôn sự của nàng và Thái tử đại khái sẽ hết hiệu lực, nhưng mối hôn sự này chính là cấp trên tứ hôn, Vệ Trăn và Thái tử cũng không có bao nhiêu tình cảm, cũng không ký thác tất cả hi vọng vào mối hôn sự này.

Cùng lắm là nàng bị phái trở lại đất Nam thôi.

Đất Nam cỏ cây um tùm, thong dong tự tại, nàng cùng a đệ luôn rong ruổi ở trên vùng quê, nhìn ráng mây biển thự, đỉnh núi xanh biếc, dù cho kinh đô phồn hoa giàu có, nàng vẫn hoài niệm cuộc sống không buồn không lo lúc trước.

Mà Cảnh Khác hắn ta dám không cố kỵ gì vạch trần nàng, nói là hắn ta trước thọ thần của Thái hậu, tâm tư bẩn thỉu, ý đồ làm loạn với Thái Tử Phi, mới dẫn đến tình trạng thế này?

Vệ Trăn hồi tưởng lại đêm hôm ấy, đuôi mắt khó mà ức chế có chút phiếm hồng, nhưng lại vẫn ung dung cười khẽ nhìn hắn ta.

"Lục điện hạ, " Vương hậu lại gọi Cảnh Khác, trước đây mấy phen không được đáp lại, thái độ rõ ràng có chút không kiên nhẫn, "Nếu như điện hạ không có chuyện gì thì bản cung liền cho những người này đều lui xuống."

Vương hậu đứng lên, trường bào hoa mỹ từ trên ván giậm trượt xuống rơi trên mặt đất, hai tay để vào bên trong tay áo, bễ nghễ đứng trước giường nam nhân.

Mỹ thϊếp nghe vậy quay người, nói với Cảnh Khác: "Vương hậu điện hạ muốn đi. Thϊếp nói một câu, điện hạ gật đầu hoặc là lắc đầu cũng được, đêm đó bên trong Noãn Điện, có phải có thích khách xâm nhập đả thương điện hạ hay không?"

Vệ Trăn rủ mắt xuống, nhìn thấy bàn tay hắn đang khoác bên giường bấu chặt lấy mép giường, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên.

Hận ý trong mắt hắn ta phun trào, tròng mắt kia đỏ đến gần như có thể nhỏ ra máu.

Trong điện yên tĩnh, chỉ còn lại ninh thần hương đang đốt bên trong lư hương phát ra tiếng sột soạt.

Thật lâu, Cảnh Khác quay mặt sang chỗ khác, ngửa mặt thở hổn hển, khóe miệng chậm rãi cong lên một nụ cười.

"Ừm." Cuống họng của hắn ta chật vật lăn một cái.

Mặt Vương hậu đầy vẻ giận: "Quả thật là hai tên thích khách kia, hai kẻ kia chính là người của đám loạn đảng năm ấy, gia tộc bị trừ bỏ nhiều năm, lòng lang dạ thú vẫn bất tử!"

Nghe được trả lời như vậy, vương hậu cũng không muốn ở thêm nữa, trước khi đi phân phó cung nữ phục thị Cảnh Khác cho chu đáo.

Vệ Trăn đi theo ra đại điện, khúc cư theo đó uốn lượn, đến bên cạnh màn che, nàng ngoái đầu nhìn lại, chạm phải ánh mắt u ám của Cảnh Khác quăng tới.

Hắn ta quả thật không dám vạch trần nàng.

Nhưng người có thù tất báo như vậy làm sao lại cam tâm nuốt xuống cục tức này, ăn phải quả đắng tất nhiên sẽ trả thù lại gấp nghìn lần gấp trăm lần ở phương diện khác.

Nàng biết, hắn ta sẽ không dễ dàng buông tha nàng.