Liễm Cảnh Xuân

Chương 24: Nóng bỏng 2

Trong chớp mắt này đã cho Vệ Trăn cơ hội chạy trốn, nàng muốn giục ngựa, con ngựa lướt bốn vó lên phát ra một tiếng hý thật dài.

Một con hổ trong đám hổ bị thu hút sự chú ý, mắt lộ ra ánh sáng xanh, tung người nhảy lên ập tới.

Vệ Trăn đã không kịp cài tên, một khắc cực kỳ nguy cấp , "Sưu" một tiếng, một mũi tên dài tựa như tia chớp lướt qua trước mặt——

Máu đen văng lên trên mặt Vệ Trăn. Mãnh hổ kêu thảm một tiếng, ầm vang ngã xuống trên mặt đất, trường tiễn trên người còn đang rung động!

Một bên, trong rừng truyền đến tiếng kêu: "Mau đuổi theo thiếu tướng quân!"

Vệ Trăn quay đầu, nhìn thấy cuối bìa rừng xuất hiện một thiếu niên ngồi trên lưng ngựa.

Là Kỳ Yến.

Mười mấy kỵ binh chạy tới nơi này, nam tử cầm đầu gương mặt như mỹ ngọc, giục ngựa hất bụi chạy đến, tay áo bay lên, ánh mắt sắc bén như điện, khí thế lăng liệt như gió.

Hắn giương cánh tay dựng cung, động tác vô cùng thuần thục, liền mạch.

Lại là một mũi tên phá gió bắn ra. Con mãnh hổ trên mặt đất vừa mới muốn bò dậy kia lại trúng tên kêu rên.

Một bên, một con mãnh hổ ập về phía Vệ Trăn. Vệ Trăn cảm thấy cứng người, dùng sức kéo dây cương một cái để né tránh, con ngựa thay đổi phương hướng, mang theo Vệ Trăn phi nước đại vào sâu trong rừng.

Biến cố này phát sinh với tốc độ ánh sáng.

Trên sườn núi, Cảnh Khác mắt thấy tất cả những gì phát sinh ở phía dưới——

Thị vệ kịp thời chạy tới bao quanh vây khốn mãnh hổ, hai con hổ trong đó bị trúng mấy mũi tên, khí thế tiêu tan hơn phân nửa.

Nhưng mà đến cùng cũng là mãnh thú hung dữ, đã đến bước đường cùng rồi, nhưng vẫn dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, ngược lại lần lượt bị thương, bị bức ép đến mức nóng nảy, tấn công thị vệ muốn xông ra khỏi vòng vây.

Kỳ Yến lấy cây châm lửa trên hông thân binh đứng bên cạnh mình, đốt cháy trường tiễn.

Dã thú kia làm sao có thể chống cự thống khổ như thiêu như đốt? Sau khi trúng tên, hung tợn kêu gào một tiếng, chạy vội ra ngoài tựa như phát điên.

Cảnh Khác vốn đang quan sát phía dưới, không ngờ mãnh hổ kia lại lao thẳng lên trên sườn núi.

Hộ vệ quá sợ hãi: "Điện hạ! Đi mau!"

Cảnh Khác lúc này trở mình lên ngựa, thân thể chưa khỏi hẳn, nhất thời động tác chậm một chút.

Trong chốc lát, mãnh hổ kia đã đến trước mặt bọn họ, hai mắt đỏ thẫm, dáng vẻ đáng sợ, chụp một người một ngựa bay trên mặt đất.

Cảnh Khác lăn xuống trên mặt đất, xoay người lại, con ngươi co rụt lại, chỉ thấy một cái mồm lớn đầy máu mở ra ở trước mặt mình...

Dưới sườn núi, trên mặt đất một mảnh hỗn độn, giống như cảnh phỉ binh đi qua.

Kỳ Yến thu hồi trường kiếm dính máu, đảo mắt một vòng, nếu nhớ không lầm, lúc ấy nơi này hình như có ba con hổ.

Phía trước có một vết máu, Kỳ Yến đi qua ngồi xuống kiểm tra, lúc này thị vệ đến báo.

"Thiếu tướng quân, không tốt, Vệ đại tiểu thư không thấy."

Kỳ Yến nói: "Lập tức tách ra lục soát."

"Rõ!"

Bên trên lớp đất trước mắt, dấu chân của móng ngựa kéo dài về phía trước, còn hòa với vết máu của vuốt hổ, Kỳ Yến nắm chặt trường kiếm bên người, thuận theo vết máu chạy về phía trước.

Trong rừng, tia sáng cuối cùng cũng dần dần tắt ngấm.

Kỳ Yến nhíu mày lại, đợi màn đêm hoàn toàn buông xuống, việc điều tra sẽ càng khó khăn.

***

Vào đêm, rừng rậm lạnh lẽo càng thêm lộ ra vẻ âm trầm đáng sợ.

Ở một sơn động vắng vẻ sâu trong khu rừng, Vệ Trăn đang núp ở nơi đó. Con ngựa bị mãnh hổ bám lấy không buông tha đi rồi, cung tiễn trên thân cũng dùng hết, giờ phút này nàng đã cạn kiệt sức lực tinh thần.

Vệ Trăn từng học giục ngựa bắn tên ở đất Nam, nhưng dù như thế nào cũng không thể chống lại được một con hổ, gần như là một đường trở về từ cõi chết.

Lúc này vũ khí phòng thân bên người duy nhất có thể dùng được chỉ có một thanh chủy thủ trong tay đây mà thôi.

Thế nhưng bên ngoài trời lại đổ mưa to. Vệ Trăn ngồi ở trong bóng đêm, nghe tiếng nước mưa rơi xuống ào ào ở cửa hang, hơi lạnh ẩm ướt từ bốn phương tám hướng vây tới.

Thỉnh thoảng một tiếng dã thú gầm rú vang lên cũng khiến thần kinh của Vệ Trăn căng cứng giống như dây đàn.

Mưa càng rơi càng lớn, chảy nhanh như suối, mà ở bên trong tiếng mưa, nàng lại nhận ra được một động tĩnh nhỏ bé khác biệt.

Là tiếng bước chân của động vật.

Vệ Trăn cảnh giác nắm chặt trong tay dao găm. Khi tiếng bước chân kia dừng ở ngoài cửa hang, nàng bỗng nhiên đứng dậy, dùng sức cầm chủy thủ đâm về phía trước, nhưng lại bị một bàn tay dùng sức nắm chặt.

Một giọng nói từ tính vang lên: "Là ta."