Ti Chức Xin Cáo Lui!

Chương 9

Năm phút sau, những cái xác của người tái tạo trước toà nhà chỉ huy quân sự đã được dọn dẹp sạch sẽ, vũng máu trên mặt đất đã được lau sạch, như thể không có chuyện gì xảy ra.

Tầng 106, cửa thang máy kêu "đinh" mở ra.

Đoàn Tiêu Niên bước ra khỏi thang máy, ánh sáng tràn xuống sàn đá cẩm thạch qua cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn bị đôi ủng đen của anh giẫm lên.

Trong hành lang, các nhân viên khi thấy anh đều lễ phép cúi đầu.

"Thiếu tướng!"

"Đoàn thiếu tướng."

...

Nguyên Phi theo sau anh, giày cao gót đập xuống sàn kêu vang, trong tay ôm một lịch làm việc điện tử: "Thiếu tướng, tôi phải nhắc anh, Bộ trưởng Bộ Tài chính đã đợi anh nửa tiếng để thảo luận về việc cắt giảm chi phí quân sự cho quý tới. "

Bộ trưởng Bộ Tài chính Khúc Văn Sâm và Đoàn Tiêu Niên không ưa nhau, cứ hai ba ngày lại luận tội Đoàn Tiêu Niên trước Quốc hội, cho rằng Đoàn Tiêu Niên là "bạo chúa đang một tay thoái lui lịch sử loài người về thời phong kiến".

Khúc bộ trưởng không thể đối đầu với Đoàn Tiêu Niên trong lĩnh vực chính trị, nên bắt đầu nhòm ngó đến tiền bạc, đề xuất cắt giảm 15% ngân sách quân sự của quý tới, mang theo 13 nhà thống kê tới đàm phán với Đoàn Tiêu Niên.

Đoàn Tiêu Niên chẳng chớp mắt: "Bảo ông ta chờ đấy."

Nguyên Phi nói: "Thiếu tướng, tôi phải nhắc lại, Khúc bộ trưởng năm nay đã 71 tuổi và ông ta được chẩn đoán mắc huyết áp cao cách đây hai tháng."

Ý bảo rằng, đừng khó dễ ông già.

Đoàn Tiêu Niên quay lại nhìn Nguyên Phi một cái, ngạc nhiên hỏi: "Sao, huyết áp cao có thể nằm yên nửa tiếng đợi chết không?"

Nguyên Phi nghẹn họng hai giây: "...Không chết, nhưng trong lá đơn tố cáo kế tiếp, ông ta sẽ cáo buộc anh là thủ phạm gây cho ông ta tăng huyết áp."

Đoàn Tiêu Niên lạnh lùng cười nhạt một tiếng: "Con bài đàm phán của tôi vẫn đang trên đường tới, bảo ông ta chờ đấy."

·

Cựu thư ký hạ mức độ ưu tiên của việc "cãi nhau với ông già của Bộ Tài chính" xuống, và việc "đón con tin" tự động nhảy lên mức độ ưu tiên cao nhất.

"Thiếu tướng, Khâu Thiên truyền tin, Hoàng tử của Hành tinh thứ ba chủ động yêu cầu anh đi đón cậu ấy. À, nguyên lời là - Nguyên Phi chống hai tay lên hông như chuột chù, giọng kêu cao sắc bén: ‘Đoàn Tiêu Niên đâu? Bảo Đoàn Tiêu Niên tự mình đến đón tôi!’”

Đoàn thiếu tướng dừng bước chân lại.

Cựu thư ký vén những lọn tóc vàng dài đến thắt lưng và giải thích một cách trang nghiêm: "Thiếu tướng, tôi chỉ đang bắt chước thôi."

Đoàn Tiêu Niên nói: "Bảo Khâu Thiên bật máy truyền tin lên."

·

Máy truyền tin vừa mở, một giọng nói trong trẻo vui vẻ vội vã truyền tới.

"Khâu thiếu uý, cậu biết có người như thế này không?" Hoàng tử đang say sưa mô tả, "Đồng tử của cậu ta sẽ thay đổi màu theo tâm trạng, vàng khi vui vẻ, xanh khi buồn bã, đen khi tuyệt vọng, đỏ khi giận dữ, nước mắt của cậu ta là ngọc trai, mỗi khi cậu ta đi xe ngựa ra ngoài, những bông hồng ven đường sẽ tự ti mà héo úa vì vẻ đẹp của cậu ta."

Khâu thiếu uý báo cáo: "Hoàng tử điện hạ…"

·

"Tôi à? Không thể nào! Ha ha, tất nhiên không phải tôi rồi, đây chỉ là tác phẩm văn học tôi đang dự định viết, nhân vật chính dù lấy tôi làm nguyên mẫu, nhưng tôi phải khẳng định, bản thân tôi không phải loại nhân vật hư cấu này."

Khâu thiếu uý thẹn quá hóa giận: "Hoàng tử điện hạ, máy truyền…"

·

"Qua vài giờ trò chuyện, tôi nghĩ cậu đã hiểu tôi là người thế nào rồi," Hoàng tử khiêm tốn nói, "Tôi chỉ là một Hoàng tử bình thường, mỗi ngày thức dậy trên chiếc giường rộng 10 mét vuông, rửa mặt bằng sương mai, ngồi suy nghĩ nhân sinh trên bồn cầu mạ vàng nửa tiếng, đi dạo phố bằng xe ngựa của mình, khiến vô số thiếu niên thiếu nữ say mê, liên tiếp đoạt danh hiệu cư dân đẹp nhất Hành tinh thứ ba trong ba năm liền."

Khâu thiếu uý lau mồ hôi lạnh trên tóc mai: "Hoàng tử điện hạ, máy truyền…"

·

Hoàng tử nghiêm túc nói: "Luật hôn nhân đồng giới trên Hành tinh thứ ba đã được thông qua, cá nhân tôi rất tôn trọng và ủng hộ quyền tự do xu hướng tính dục. Tôi coi trọng hôn nhân đồng tính cũng như dị tính, tất cả đều phải tuân theo một quy tắc sắt - ngủ đủ 8,03 giờ mỗi ngày."

Người thành thật Khâu thiếu uý gấp đến mức bứt tóc bứt tai: "Hoàng tử điện hạ, máy truyền tin…"

·

Hoàng tử tao nhã giơ cánh tay phải lên, duyên dáng lộ ra cổ tay: "Đúng vậy, chiếc máy truyền tin bằng vàng hồng này của tôi, phiên bản đặc biệt của công dân đẹp nhất Hành tinh thứ ba, trên toàn vũ trụ chỉ có một chiếc. Nhưng tôi khiêm tốn, không thích quá xa xỉ, nên đã tiết kiệm một phần vàng hồng, đặt riêng một máy đếm bước chân cho Thập Nhị Nguyệt, liên kết sâu sắc với tôi."

Nói tới đây, Hoàng tử nhớ tới điều gì đó, chạm vào máy truyền tin trên cổ tay rồi liếc nhìn, lộ ra vẻ mặt hài lòng.

·

"Hôm nay Thập Nhị Nguyệt đã vượt quá 80.000 bước chân," Hoàng tử quan tâm hỏi, "Khâu thiếu uý còn cậu thì sao?"

Khâu thiếu uý đã hoàn toàn bị dẫn dắt, cậu liếc nhìn chức năng đếm bước trên máy truyền tin: "Tám nghìn."

Hoàng tử cau mày, khẩn thiết khuyên nhủ: "Khâu thiếu uý, tôi hy vọng cậu nên học hỏi Thập Nhị Nguyệt nhiều hơn, cậu đại diện cho Quân đội Trung ương đấy. Tôi không biết Đoàn Tiêu Niên đã huấn luyện cậu thế nào, nhưng nhìn kết quả, cậu con lâu mới theo kịp Thập Nhị Nguyệt."

"Vâng, Hoàng tử..." Khâu thiếu uý tự thẹn với lòng, xấu hổ cúi đầu xuống, đột nhiên hít một hơi lạnh, "Thập Nhị Nguyệt không phải là một con ngựa sao?!"