Ti Chức Xin Cáo Lui!

Chương 10

Hoàng tử vỗ vỗ hai má, thở dài: "Có người, thậm chí còn kém hơn cả ngựa."

Khâu thiếu uý không thể xoay chuyển bộ não của mình, vội vàng giải thích: "Hoàng tử... ý tôi là, người nên so với người."

"Cậu nói có lý, vậy cậu cứ so với tôi đi."

Hoàng tử cho Khâu thiếu uý xem bản ghi nhận bước chân của mình, 82.021 bước.

Khâu thiếu uý nhíu mày, cảm thấy có gì đó không đúng, vài giây sau mới phản ứng ra…

Không phải Hoàng tử lúc nào cũng bị Thập Nhị Nguyệt khiêng sao!

Cậu ấy đã thực hiện hơn 80.000 bước này chưa?

·

Văn phòng Bộ Chỉ huy Quân sự tầng 106, trong văn phòng của Thiếu tướng.

Cựu thư ký được đào tạo chuyên nghiệp, thường không cười trong giờ làm việc, trừ khi không nhịn được.

Lúc này, cô đang nhức nhối nín cười đến chảy nước mắt.

Đoàn Tiêu Niên liếc cô một cái: "Cựu thư ký, khóe miệng sắp kéo đến gáy rồi kìa."

Nguyên Phi lập tức che mặt lại, sau đó bả vai nhún lên nhún xuống với tần suất cao.

"..." Đoàn Tiêu Niên bấm nút liên lạc, trầm giọng nói, "Bối Thực điện hạ..."

·

Từ máy liên lạc của Khâu thiếu uý vang lên một giọng nói lạnh lẽo, trong trẻo.

Bối Thực hỏi: "Anh là ai?"

Đối phương trả lời: "Đoàn Tiêu Niên."

"..." Bối Thực suýt cắn lưỡi, ngạc nhiên hỏi Khâu Thiên, "Cậu bật máy liên lạc rồi sao? Sao không nói sớm?"

Khâu thiếu uý thấy rất oan ức.

Cậu cũng muốn nói mà, nhưng Hoàng tử điện hạ không cho cậu cơ hội!

Bối Thực là Hoàng tử rộng lượng, thấy Khâu thiếu uý mặt buồn thiu, cậu xua tay: "Thôi thôi, Khâu thiếu uý, tôi không trách cậu, lấy đó làm ví dụ."

Khâu thiếu uý cảm thấy càng oan ức hơn.

·

Đoàn Tiêu Niên trầm giọng nói qua máy truyền tin: "Hoàng tử, Khâu thiếu uý phục vụ trong Quân đội Trung ương, được Trung quân đào tạo."

Quân đội Trung ương chỉ chịu sự điều động của Ủy ban Quân đội Trung ương, các hành tinh trực thuộc liên bang không có quyền can thiệp và chỉ huy Quân đội Trung ương.

Ý Đoàn thiếu tướng là, Khâu Thiên là người của tôi, không đến phiên của cậu mà ra lệnh lung tung.

"Vậy à," Bối Thực điện hạ suy ngẫm một lúc, nghiêm túc nói "Vậy thì quả thực là hệ thống huấn luyện của Trung quân các người thật sự là thất bại, anh cần tôi góp ý gì không? Tôi có kinh nghiệm giảng dạy vô cùng phong phú, Thập Nhị Nguyệt là do tôi huấn luyện, hôm nay đã đạt trên 80.000 bước, gấp 10 lần Khâu thiếu uý."

Đoàn Tiêu Niên: "...Cám ơn, không cần."

Bối Thực điện hạ tiếc nuối: "Tôi sẽ ghi lại chi tiết các góp ý trong nhật ký, sau này biên tập xuất bản."

Khâu thiếu uý thành thật cúi đầu thật sâu, cảm thấy xấu hổ vô cùng, nhưng không biết mình xấu hổ vì điều gì.

Bối Thực tiếp tục lịch sự hỏi: "Đoàn thiếu tướng, tôi đã chờ 19 phút rồi, khi nào anh đến đón tôi? Nếu anh không tới, tôi sẽ không nhúc nhích đâu."

Đoàn thiếu tướng lạnh lùng nói: "Trong vòng nửa giờ."

·

Bối Thực rất hài lòng với phản ứng của mình, bảo vệ được thể diện của Hành tinh thứ ba, dằn mặt Đoàn Tiêu Niên thật mạnh.

Cái mông mỏng manh của Hoàng tử đã bị cái ghế cứng này cọ xát đến mức không chịu nổi, cậu ngồi không yên, rất muốn đứng dậy vận động, muốn đi vệ sinh, nhưng lại cảm thấy bây giờ cử động sẽ mất thể diện.

Than ôi, thiếu sót rồi, lúc nãy nên nói với Đoàn Tiêu Niên "Nếu anh không tới, tôi sẽ không nhúc nhích, ngoại trừ đi vệ sinh."

Khi Bối Thực đang ngồi như mông đỏ trên than, đột nhiên…

Rầm!!!

Tiếng nổ liên tiếp vang lên, còi báo động cũng kêu theo.

Đội vệ binh lập tức xếp hàng phòng thủ.

Khâu Thiên phản ứng nhanh, lập tức rút súng ra, hét lên: "Có phục kích! Bảo vệ an toàn cho Hoàng tử!"

·

Phục kích à?!

Đôi mắt Bối Thực sáng rực lên, gặp phục kích thì nhúc nhích chút xíu cũng không mất thể diện.

Vì thế cậu nhảy phóc khỏi ghế ngay, vừa xoay mình vận động vừa hỏi: "Ở đâu?"

Khâu Thiên cảnh giác đứng bảo vệ bên cạnh cậu: "Hoàng tử đừng sợ, nơi này canh gác nghiêm ngặt, những kẻ tấn công cũng không dám làm gì."

Bối Thực nói: "Ý tôi là, nhà vệ sinh ở đâu."

Khâu thiếu uý: "...Hoàng tử, nhất định phải đi bây giờ sao?"

Bối Thực siết chặt hai chân, ngượng ngùng nói trong tiếng còi báo động kêu inh ỏi: "Vậy cậu tắt còi đi, làm phiền tiểu tiện quá."

·

Hơn chục chiếc xe mô tô hạng nặng lao nhanh vào xưởng đóng tàu, các tài xế mặc đồng phục, quần áo da đen, mũ bảo hiểm đen, vai đeo súng máy MK738 hạng nặng.

Khâu Thiên mắt nhíu lại, giơ tay phải lên…

Đội vệ binh phía trước phi thuyền giơ súng lên với một tiếng, ngòi súng nhắm vào những kẻ tấn công liều lĩnh.

"Đừng bắn! Đừng bắn!" Người canh cổng thở hổn hển chạy vào xưởng, cầm loa hét lên, "Đừng bắn! Là Khúc thiếu gia! Cháu trai của Khúc bộ trưởng!"

Tên cầm đầu đám côn đồ cởi mũ bảo hiểm ra, mái tóc bạc kiêu ngạo bay trong gió, tháo súng khỏi vai, hét lên:

"Tên phản bội liên bang kia đâu? Bảo hắn ra chịu chết!"

Những người khác cũng giơ cao súng, hưởng ứng: "Kẻ phản bội! Kẻ phản bội! Chết đi!"

Khâu Thiên nhận ra đám người này, lại liếc nhìn các khẩu súng trên tay họ, bất đắc dĩ hét lên: "Khúc thiếu gia, đừng làm loạn."

Khúc Vân Hải nghiến răng: "Để tên phản bội liên bang đó ra đây!"