Ti Chức Xin Cáo Lui!

Chương 8

Dưới tòa nhà chỉ huy quân sự, một người phụ nữ gào khóc thảm thiết.

Hai cảnh vệ kẹp lấy hai cánh tay cô, một bên trái và một bên phải, cô dùng hết sức giãy giụa, ánh mắt đầy căm hận như muốn thiêu đốt tất cả.

Đinh -

Cửa thang máy mở ra, một bóng dáng cao ráo quen thuộc bước ra, khoác trên mình bộ đồng phục quân sự tối màu.

"Đoàn thiếu tướng."

"Thiếu tướng."

Đoàn Tiêu Niên, thiếu tướng trẻ nhất lịch sử Liên bang, S+ duy nhất còn sống sót, chỉ huy quân đội trung ương hiện tại, không hề liếc nhìn, gật đầu đáp lại lời chào của người khác, tay áo bạc phản chiếu ánh sáng lạnh, đôi ủng quân đội màu đen đạp lên đất, phát ra âm thanh vững chắc mạnh mẽ.

Thư ký Nguyên Phi, đi giày cao gót 10cm, bước cạnh anh: "Thiếu tướng, tôi không khuyên anh nên đích thân ra mặt. Sự xuất hiện của anh có thể khiến cô ấy càng thêm điên cuồng..."

Vẻ mặt Đoàn Tiêu Niên lạnh lùng, đường quai hàm sắc bén và rõ ràng.

Máy quét xác nhận danh tính, cửa lớn văn phòng chỉ huy quân đội từ từ mở ra.

Nguyên Phi nhún vai: "Được rồi, sau này tôi sẽ không đưa lời khuyên cho anh nữa."

Người phụ nữ trợn mắt nhìn anh xuất hiện, đôi mắt đầy tia máu: "Đoàn Tiêu Niên! Tôi sẽ gϊếŧ anh! Đoàn Tiêu Niên…"

Trên bậc thềm cao của bộ chỉ huy quân sự, Đoàn thiếu tướng trịch thượng nhìn xuống người phụ nữ điên cuồng, con ngươi đen nhánh không chút dao động.

Người phụ nữ vùng vẫy tuyệt vọng, thân trên lao về phía Đoàn Tiêu Niên: "Anh là kẻ sát nhân! Đoàn Tiêu Niên, anh phải bồi thường mạng sống cho con trai tôi...!"

Đoàn Tiêu Niên dùng ánh mắt lạnh lùng xem xét cô, bình tĩnh nói: "Thứ tôi gϊếŧ không phải người."

Nguyên Phi ra hiệu cho hai cảnh vệ nhanh chóng đưa người phụ nữ đi.

Chàng cảnh vệ trẻ nắm cánh tay cô: "Dì, dì đừng làm ầm ĩ nữa, về đi. Con trai dì đã tử trận ba năm trước rồi, sau đó thứ trở về không còn là người nữa, nó đã đột biến..."

"Bịa đặt! Các người bịa đặt!" Người phụ nữ gào lên cắt ngang, "Con trai ta làm sao không phải người? Làm sao không phải người! Nó bị Đoàn Tiêu Niên gϊếŧ chết, Đoàn Tiêu Niên anh sẽ xuống địa ngục!"

Vào giây phút đó, không ai chú ý đến, trong con ngươi trái của người phụ nữ xuất hiện một chấm sáng nâu nhạt cực kỳ mờ nhạt.

Chấm sáng có kích thước chỉ bằng đầu kim, yếu ớt nhấp nháy.

Trên bậc thềm cao, ánh mắt Đoàn thiếu tướng nheo lại.

Cảnh vệ vẫn kiên nhẫn khuyên bảo người phụ nữ: "Dì ơi, dì về sống tử tế đi, đừng đến nữa..."

Mỗi từ người phụ nữ phun ra đều mang theo mùi máu nồng nặc: "Đoàn Tiêu Niên, ngươi là kẻ sát nhân, ngươi sẽ không thoát…"

Pằng!

Tiếng súng nổ, một lỗ đạn xuất hiện trên trán người phụ nữ.

Nguyên Phi kinh ngạc quay lại nhìn Đoàn Tiêu Niên, khó tin nói: "Cô ấy là...?"

Giọng Đoàn Tiêu Niên bình tĩnh rõ ràng: "Là cô ấy."

Máu chảy ồ ạt từ lỗ đạn, mắt người phụ nữ chợt mở to, nhãn cầu lồi ra.

Hai cảnh vệ sững sờ, nhìn người phụ nữ còn giãy giụa kịch liệt cách đây không lâu, hiện giờ run lên một cái, ngã quỵ xuống đất như giẻ rách.

Đôi mắt bà phản chiếu lên tòa nhà lạnh lẽo của trụ sở chỉ huy quân sự, đôi môi run rẩy, cố gắng nói ra hai chữ chưa kịp nói hết: "...chết tốt..."

Chết không nhắm mắt.

Đoàn Tiêu Niên cất súng, sắc mặt lạnh băng như tuyết.

Hai cảnh vệ ngước lên, trên bậc thềm, Đoàn thiếu tướng dáng vẻ oai vệ, khuôn mặt lạnh lẽo như hồ nước đen, không lộ chút cảm xúc nào.

Họ có những tâm trạng phức tạp, không đành lòng nhìn một con người còn sống bị chết dưới chân tòa nhà chỉ huy quân sự như những con kiến.

Máu đỏ thẫm chảy đầm đìa, từ lỗ đạn trên trán người phụ nữ, một tia chất lỏng nâu nhạt đột nhiên xuất hiện.

Sau đó chất lỏng nâu nhạt càng lúc càng nhiều, tràn qua đôi mắt trợn tròn của người phụ nữ.

Cho đến khi tận mắt chứng kiến cảnh tượng này, Nguyên Phi mới thở ra một hơi, chậm rãi nói: "Quả nhiên."

Người phụ nữ này là người tái tạo.

Một cảnh vệ run rẩy la lên: "Người tái tạo! Cô ấy không phải người, cô ấy đã chết, cô ấy là người tái tạo!"

Cảnh vệ còn lại kinh ngạc nhìn thiếu tướng trẻ tuổi ở cuối bậc thang.

Có thể nhận ra người tái tạo chỉ trong nháy mắt ở khoảng cách 100 mét, đây chính là sự khủng khϊếp trong khả năng phán đoán của cấp S+!

Trước tòa nhà chỉ huy quân sự màu bạc trắng, Đoàn Tiêu Niên mặc bộ đồng phục quân đội màu đen, xoay người bước vào trong.

Cảnh vệ đứng nghiêm trước bóng lưng oai vệ của thiếu tướng, cúi đầu chào theo đúng nghi thức quân đội.*** Tác giả có lời muốn nói:

Bối cảnh sẽ từ từ được mở ra trong câu chuyện, mọi người hãy yên tâm, thế giới quan không lớn lắm, rất dễ hiểu!