Sau Khi Bạch Nguyệt Quang Trở Về

Chương 2

Không khí trong hội trường nháy mắt náo nhiệt hẳn lên.

Câu hỏi lớn mật này của Phùng Thanh Chanh chọc đúng sự tò mò của nữ sinh.

Sở Tiêu Hành đối diện với từng cặp mắt, cười nhàn nhạt, “Vấn đề cá nhân, không trong phạm vi ra câu hỏi.”

Lập tức có người nói: “Đừng a, đều là học đệ học muội, mọi người để ý đến anh nha!”

“Nói rất đúng nga!” “Học trưởng, bọn em để ý anh rồi!”

Lãnh đạo trường ngồi ở bên cạnh Sở Tiêu Hành tiếp lời, nói: “Tôi thay Sở tổng trả lời, chưa lập gia đình, độc thân, mọi người đều có cơ hội.”

Trong lúc nhất thời tiếng vỗ tay ào lên như sấm dậy, hoà trong tiếng thét chói tai của các nữ sinh, không khí trong phòng được đẩy lên đến đỉnh điểm.

Đường Đường cũng đang cười, nhưng đấy chỉ là lớp mặt nạ, ở một góc bí ẩn nào đó trong lòng, tựa như có cái gì đó nhẹ nhàng nắm lấy, làm cô bỗng thấy khẽ nhói đau.

Ở trên live stream, khu bình luận cũng sôi nổi không kém.

【Tôi tuyên bố Sở thần là ông xã nhà tôi! 】

【 Không nói nữa, tôi phải chạy đến hội trường xem ông xã ~】

【 Sở thần thuộc về sở hữu của đại tiểu thư C đại rồi!!! 】

【Bớt cái miệng lại, nghe nói Sở thần trước kia bị học tỷ từ hôn, thiệt hay giả? 】

【 Nà ní (cái gì)? Sở thần cư nhiên từng bị từ hôn á? 】

【Lịch sử của C đại là môn bắt buộc a, không rõ lắm thì mày trở về học bù lại đi. 】

【Đây là miếng dưa lớn gì thế, cầu xin phổ cập thêm kiến thức! 】

【Tim tôi bắt đầu đau quá, Sở thần nhà tôi cư nhiên bị từ hôn!?? 】

【 Sở thần đã tốt nghiệp nhiều năm, chuyện của anh ấy đều là nghe đồn…… Nếu chỉ là lời đồn, thì sai cũng đừng trách ha! Nghe đồn anh ấy trước kia có một vị hôn thê, học khoa ngoại ngữ, hai nhà môn đăng hộ đối, trai xinh gái đẹp, duyên trời tác hợp. Sau khi tốt nghiệp được 2 năm, người hai nhà đã sắp xếp tiệc đính hôn, kết quả tại buổi tiệc đính hôn Sở thần bị bỏ bom, hoá ra là nữ thần đã từ hôn ra nước ngoài học cao học……】

【Tôi không tin,tôi không tin, tôi không tin, không ai có thể chống lại mị lực của Sở thần!!! 】

【Khổ thân Sở thần 555555】

…………

Trong hội trường, sau khi không khí sôi nổi lên, những câu hỏi đằng sau cũng dần lớn mật hơn, “Sở thần, hình mẫu nữ sinh lý tưởng của anh như thế nào?”

Mới nói ai cũng có cơ hội, hiện tại đương nhiên phải quan tâm đến sở thích của Sở thần.

“Nam sinh có thể chứ?” Một giọng nam hài hước vang lên.

“Nam sinh có cơ hội hay không vậy?” “ Ngoài việc có thể tám chuyện với nhau còn biết chơi bóng ca hát!” “Nam nữ bình đẳng!”

Các giáo sư cũng bị mấy lời nói đùa của đám sinh viên tôm tích chọc cười.

Sở Tiêu Hành bất đắc dĩ cười cười, trả lời: “Cái này, chưa có nghĩ tới.”

“Hiện tại nghĩ đi! Giờ nghĩ luôn!Nghĩ luôn đi!” Mọi người kêu.

Sở Tiêu Hành thuận miệng đáp cho có lệ: “Xinh đẹp.”

Sau khi Sở Tiêu Hành trả lời, màn chiếu quay về phía Đường Đường, tựa như muốn nói cho mọi người biết thế nào là xinh đẹp.

Trong khu bình luận trên live.

【 oa, hoa khôi quá, bỗng dưng thấy cũng xứng với Sở thần ~】

【?? Làm nhục Sở thần 】

【Đúng là hạ nhục Sở thần 】

【Mời DD cứ tiếp tục làm tiểu tam, đừng đυ.ng vô Sở thần 】

【 DD còn không xứng đáng xách giày cho Sở thần, có thể đừng nói lung tung được không? 】

【Ai thích thảo luận về DD thì mau thoát khỏi live đi 】

【 Hàng phía trước đừng đùa nữa, chắn Sở thần nhà tôi rồi]

Khi những câu hỏi bên trong hội trường càng ngày càng muốn lên trời, thời gian cũng đã hết, Sở Tiêu Hành đúng lúc kết thúc phần của anh.

Anh đứng dậy rời đi, kế tiếp chính là các công ty con của tập đoàn lên tuyên truyền thông báo tuyển dụng.

Khi Sở Tiêu Hành đi đến cạnh cửa, mấy cô gái bám đuôi theo, giơ vở với bút ra, “Sở học trưởng, ký tên cho bọn em được không?”

Có người cầm đầu, những người khác cũng bám đuôi qua theo.

Sở Tiêu Hành đứng yên, nhìn những quyển vở với bút được giơ qua, cũng không có duỗi tay nhận lấy.Hai tay anh đút túi, cứ đứng yên, cong môi với những cô gái trước mặt, ánh mắt ấm áp lại có vẻ xa cách, cười nhạt nói: “Vào Sở Hoa, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy tôi ký tên.”

Nói xong, xoay người rời đi.

Các cô gái đỏ mặt nhìn theo bóng dáng anh.

Phùng Thanh Chanh đứng tại chỗ, nhìn tình huống phía xa kia, thẳng đến khi không còn nhìn thấy được Sở Tiêu Hành nữa, mới lưu luyến không rời ngồi xuống.

Cô giơ hai tay ôm mặt, lén lút hưng phấn nói: “Muốn nhận được lời mời của Sở Hoa quá! Mỗi ngày ngẫu nhiên gặp được bá đạo tổng tài, ngẫm lại liền thấy lãng mạn.”

Từ Lâm ở cạnh nói: “Có thể, nếu mày đủ xinh đẹp! Thành công thì là nữ chính phim thần tượng, không thành công cũng là chuyện thường ở huyện!”

Lâm Mộng Tiệp nói: “Xét về mặt xinh đẹp, Đường Đường đứng thứ hai, không ai đứng thứ nhất a, Đường Đường GOGO!”

Đường Đường đùa nghịch di động, cười cười không rõ ý vị, không có tiếp lời.

…… Lãng mạn? Nữ chính phim thần tượng?

Cô cùng anh ở bên nhau bốn năm, cũng chỉ có thể là một vai phụ nhỏ nhoi mà thôi.

Trở lại phòng kí túc xá, Phùng Thanh Chanh vẫn đắm chìm trong vẻ đẹp của tổng tài bá đạo, tìm kiếm ảnh chụp màn hình lại của anh trên mạng.

Đường Đường ngồi ở trước máy tính, tiếp tục hoàn thiện đề cương luận văn.

Mới đầu Phùng Thanh Chanh còn hưng phấn bừng bừng lôi kéo Đường Đường nói chuyện phiếm, thấy Đường Đường một lòng dốc lòng vào việc học, cũng không quấy rầy cô nữa.

Di động Đường Đường đặt trên quyển sách vang lên. Phùng Thanh Chanh đúng lúc đi qua trước bàn cô nhìn màn hình di động một cái, vui cười nói: “Bảo bối CC nhà mày gọi qua này ~”

“Bọn mày chậm rãi nói chuyện đê ~” nói xong, cô ấy đi ra khỏi phòng ngủ, đi xuống lầu lấy đồ.

Đường Đường cầm lấy di động, nhìn ghi chú CC trên màn hình, tim đập lệch đi mấy nhịp.

Cô đứng lên, đi đến bên cửa sổ, nhìn cây cổ thụ che trời ngoài cửa sổ, hít sâu một hơi, ấn bắt máy, đưa điện thoại kề bên tai.

Sau khi cuộc gọi được kết nối, đầu kia loáng thoáng truyền đến tiếng hít thở của đàn ông.

“Tối nay có tiệc xã giao.”Người đàn ông mở miệng nói, “Khả năng sẽ về tương đối trễ.”

Cô không lên tiếng.

Anh tiếp tục nói: “Em về trước, chờ anh.”

“……”

“Ân?”Giọng người đàn ông trầm thấp có từ tính, tựa như đang vang lên ở bên tai, hơi nâng âm điệu, khiến người ta thấy nóng cả người.

Lỗ tai cô đỏ lên, lên tiếng: “Ân.”

Không khí trầm mặc hai giây.

Đường Đường đang định mở miệng nói chuyện, bên tai vang lên tiếng đô đô.

Ngoài cửa sổ, mặt trời đã ngả về phía tây, một con chim sẻ nhỏ từ cành cây bay lên, vỗ cánh bay lên không.

Đường Đường cất điện thoại, trở lại vị trí, tiếp tục cắm mặt vào máy tính.

Không bao lâu, Phùng Thanh Chanh cầm đồ về phòng ngủ, nói với Đường Đường: “Tối nay có người mời ăn lẩu, cùng nhau đi đi a.”

Đường Đường nói: “Mày đi cùng Lâm Lâm Mộng Tiệp đi thôi, buổi tối tao có việc.”

“Mày đi hẹn hò cùng CC nhà mày đúng không?” Phùng Thanh Chanh vẻ mặt hiểu rõ hỏi.

Đường Đường gật đầu, “Buổi tối tao không về đâu.”

Các cô ấy đã quen với việc Đường Đường mấy đêm không về ngủ.

Người có bạn trai mà, chuyện bình thường.

Chỉ là mọi người không thể hiểu được người bạn trai này của cô……

Phùng Thanh Chanh nói: “Haizz, khi nào anh ấy mới có thể đến trường đón mày a, biết bao lần chỉ cần anh ấy gọi một cuộc là mày trực tiếp tự đi luôn, còn phải tự lo tiền bắt xe chứ.”

Đường Đường mỉm cười, “Anh ấy rất bận.”

“Bận thì không cần yêu đương sao! Người khác có đối tượng, đều được sủng như một cô công chúa nhỏ, ngay cả mấy đứa con gái tính như đàn ông cong biết nũng nịu, mày a, đường đường là hoa khôi C đại, người theo đuổi mày có thể xếp hàng dài từ khu đông đến khu tây, sao mày lại quen một người……” Phùng Thanh Chanh dừng lại, cô ấy cũng không biết nên hình dung vị kia của Đường Đường như thế nào, bởi vì các cô ấy cũng chưa gặp qua a!

Đã yêu nhau nhiều năm như vậy mà cũng không lộ diện, đồ ngốc này không phải là bị lừa đấy chứ?

Các cô ấy cũng đã từng nói bóng nói gió, nhưng thấy cô cứ tình nguyện chui đầu vào rọ, lại khó mà nói quá nhiều.

“Sao đang yêu đương mà cứ như vẫn còn độc thân thế!” Phùng Thanh Chanh choáng váng, cuối cùng là tìm được lý do thoái thác.

Đường Đường cười cười, không để bụng, đứng dậy lấy túi đựng từ trong ngăn tủ, đem máy tính cất vào.

Phùng Thanh Chanh nhún vai, bất đắc dĩ nghĩ quả nhiên vẻ đẹp là thứ cần thiết a, mấy chuyện yêu đương này thật là rối tinh rối mù.

Khi Đường Đường thu dọn xong đi ra cửa, Phùng Thanh Chanh vẫn cổ vũ cô, “Tiệc tối hôm tốt nghiệp nhất định phải mang anh ấy đến nga!”

Màn đêm buông xuống thành phố, ánh đèn rực rỡ lung linh.

Đường Đường ngồi ở trên xe taxi, đi đến một khu trung tâm cao cấp giữa trung tâm thành phố.

Cửa sổ xe kéo xuống một nửa cho thoáng khí, hơi nóng vẫn còn bốc lên từ dưới mặt đất, gió đêm thổi bốc hơi lên.

Đường phố rộng rãi thênh thang, ô tô nối đuôi nhau xếp hàng dài, tiếng còi, tiếng động cơ, tiếng mọi người ồn ào náo động, xì xào không dứt.Hai bên đường những toà nhà cao tầng xây san sát nhau, tấm kính của các cao ốc phản chiếu ánh sáng lung linh huyền ảo, muôn màu sắc, lộng lẫy phồn hoa.

Đường Đường thích thành phố này, từ lần đầu tiên tới đây đã thích.

Cô đến thành phố anh ở, học tại trường anh từng học, đi qua những con đường anh đi.

Cô yêu hết thảy những điều này.

Sau khi xuống xe, Đường Đường tiến vào khu chung cư cao cấp mà chỉ có những người giàu có top đầu thành phố mới có thể mua nổi.

Đi thang máy lên tầng, ấn vân tay mở khóa, đèn trong nhà tự động sáng lên.

Cô cởi giày ra, dẫm trên tấm thảm mềm mại, “CC, mở điều hòa với rèm ra.”

(Đây là dùng hệ thống thông minh tự động, dùng giọng nói để điều khiển)

Đường Đường đi đến trước cửa sổ sát đất, nhìn thế giới bên ngoài cửa sổ.

Trên mặt sông phản chiếu lại những ánh đèn, quang cảnh, thành phố phồn hoa rơi vào đáy mắt, tầm nhìn không có giới hạn.

Trước kia mỗi lần đi gặp anh, đều là ở khu biệt thự có độ bảo mật cao, bởi vì giao thông không tiện, cũng bởi vì cô một mình ở trong một căn biệt thự rộng lớn quá buồn, sau anh lại mua cái căn hộ này. Ở chỗ này, có cả tòa thành thị làm bạn, chờ đợi cũng không còn quá gian nan như thế nữa.

Lúc trước mua cái căn phòng này,anh đã sắp xếp thư kí dẫn cô đi chọn nhà, kiểu dáng cùng số tầng đều là do cô chọn. Chỉ là khi xử lý thủ tục, cô kiên trì không viết tên của mình.

Khi đó, Sở Tiêu Hành nghe thư kí báo cáo lại xong, bảo Đường Đường nghe điện thoại.

Đường Đường cầm di động, đi đến một góc, giọng người đàn ông nghiền ngẫm truyền đến, “Không cần sao?”

“Không cần.” Đường Đường thấp giọng nói, sợ anh hiểu lầm, ngữ khí phá lệ chân thành, “Em biết tâm ý của anh, nhưng thật sự không cần.”

“Tâm ý gì?”Anh cười như không cười hỏi.