Sau Khi Bạch Nguyệt Quang Trở Về

Chương 1

C thành, tháng sáu.

Mùa hè này là mùa mưa, đã liên tục nửa tháng trời cứ mưa liên miên.

Sau khi cơn mưa đi qua, trời cao đầy mây, cỏ cây cành thêm xanh mướt.

Trong thư viện C đại, Đường Đường ngẩng đầu, ánh mắt rời khỏi laptop, nhìn về phía đồng ngô lộng gió ngoài cửa sổ, thả lỏng hai mắt.

Phùng Thanh Chanh ở bên cạnh vỗ vỗ cánh tay cô, Đường Đường quay mặt qua.

“Có, người,bôi, đen, mày!” Phùng Thanh Chanh chỉ vào di động, khẩu hình khoa trương, cho dù không phát ra âm thanh, cũng có thể cảm nhận được ngữ khí mãnh liệt.

Cũng đã bước vào khoảng thời gian thi cuối kỳ, thư viện người đến người đi nối dài không dứt, nhưng mọi người đều rất tuân thủ trật tự, không có ai ồn ào náo động. Bằng không, Phùng Thanh Chanh đã sớm hét toáng lên.

Phùng Thanh Chanh cầm lấy di động của Đường Đường đặt ở bên máy tính, nhét vào trong tay cô, dùng ánh mắt bảo cô: Mau xem!

Đường Đường mở confession trường ra, liền thấy bài đăng đầu trang 《Hot, có ảnh!!!:Hoa khôi DD có kim chủ sau lưng chống đỡ!!! 》

Sắc mặt Đường Đường khẽ biến, chần chờ hai giây, ấn vào bài đăng.

Ảnh chụp ở cửa Khách sạn, cửa chiếc xe Maybach màu đen được nhân viên đứng cửa mở ra, một cô gái đang từ hàng ghế sau đi xuống, mái tóc đen dài mượt như thác nước, rũ xuống đầu vai, mắt nhìn thẳng về phía trước, mắt đen môi đỏ, da trắng hơn tuyết.

Một bức hình chụp tuỳ tiện ở góc chết như vậy mà vẫn xinh đẹp khiến người ta không thể rời được mắt.

Đây là hoa khôi bốn năm liên tục của C đại, Đường Đường, vẫn luôn là người đẹp nhất, chưa có ai vượt qua.

Ở bên cạnh xe còn có một người đàn ông trung niên đang đứng, mặt người đàn ông đã được làm mờ, ngũ quan không thấy rõ.

Bức ảnh tiếp theo là cô gái cùng người đàn ông sóng vai đi vào khách sạn, cánh tay người đàn ông vừa lúc khoác trên bả vai cô gái, thoạt nhìn hết sức thân mật.

【 Hoa khôi bốn năm không có tai tiếng, cuối cùng vẫn là……】

【 Cô ấy không tìm được một phú nhị đại nào trong trường sao, cần gì phải đi tìm một ông chú a, xinh đẹp như thế mà bị mù. 】

【 DD là xuất thân từ huyện thành lên, nghe nói ba cô ấy còn ngồi xổm làm ký hiệu, bối cảnh gia đình như vậy emmmmm…… Xác thật rất khó nói. 】

【 Khϊếp sợ, hoa khôi bên ngoài thanh cao, sau lưng thế mà lại là đồ tiểu tam 】

【 Nói thật tôi vẫn không ngấm nổi nhan sắc của DD, không biết sao mà được thích thế. 】

【u1s1, mặt DD cũng không xinh lắm ha 】

【Sách, trường học thế mà vẫn dùng hình ảnh của cô ấy để đi chiêu mộ tuyển sinh, truyền ra ngoài không phải sẽ bôi đen C đại sao? 】

【Có ai biết ông chú này có bối cảnh như nào không?Chính thất có hay biết gì không? Thảm thật 】

…………

Cái bài viết này đăng lên chưa được bao lâu, đã có mấy trăm lượt bình luận. Đường Đường tùy tiện quét mắt đọc qua, cũng không kéo xuống đọc thêm.Cô chia sẻ bài đăng vào Wechat cho bạn tốt Tưởng Tích.

Cũng đã gần đến giờ ăn trưa, Đường Đường đóng máy tính lại, thu dọn đồ đạc. Phùng Thanh Chanh đã đợi đến không còn kiên nhẫn, lập tức đuổi kịp tiết tấu, cũng thu dọn đồ đạc.

Rời khỏi thư viện, Phùng Thanh Chanh nhịn không được hỏi: “Người trong ảnh chụp là ai a?”

Những ai có quan hệ tốt với cô đều biết, Đường Đường có một người bạn trai đã ở chung nhiều năm, tuy rằng chưa chính thức giới thiệu với mọi người, nhưng có một lần tụ hội anh tới đón cô, các cô ấy tò mò theo đuôi nhìn xem thì thấy là một soái ca trẻ tuổi, mặc dù không thấy rõ mặt, nhưng khí chất xuất chúng, không phải người bình thường có thể so được.

Đường Đường nói: “Một người thân thích.”

Phùng Thanh Chanh hiểu rõ gật gật đầu. Ai mà chẳng không có một hai người thân thích.

Phùng Thanh Chanh lại nhịn không được lấy di động ra xem, chuẩn bị đấu khẩu với đám antifan kia, liếc mắt một cái nhìn lại, bài đăng đã không còn nữa. Kéo xuống dưới, cũng không còn thấy được.

Nhanh như vậy đã bị ém xuống?Cô dùng từ khoá để tìm kiếm, vẫn là không thấy.

“Xóa bài rồi!” Phùng Thanh Chanh nói, “Bài đăng bôi nhọ mày không còn nữa rồi, quản trị viên là fan mày hả, tốc độ nhanh thật a!”

Đường Đường lấy di động ra, click mở WeChat, Tưởng Tĩnh trả lời lại cô: “Thu phục xong!”

Đường Đường cười, gửi một cái icon trái tim.

Tưởng Tĩnh là học bá khoa công nghệ, lại là quản trị viên trên confession, tìm cô ấy xử lý mấy cái chuyện này là nhanh chóng nhất.

Phùng Thanh Chanh khoác cánh tay Đường Đường, vừa đi vừa nói: “Nói chứ, tiệc tối hôm tốt nghiệp mày dẫn bạn trai mày đến đi.Hai người bọn mày ở bên nhau cũng đã 3-4 năm rồi,có thần bí mấy cũng nên lộ cái mặt.”

Đường Đường hơi giật mình.

Phùng Thanh Chanh lại nói: “Tuy rằng bài post ấy đã bị xóa, những người xem bài đó không phải sẽ ngầm hiểu lầm sao, chỉ cần bạn trai mày xuất hiện sẽ đập tan lời đồn.”

“Tao cũng không để bụng mấy lời đồn nhảm nhí ấy……” Đường Đường cười, như là nghĩ cái gì, lại nói, “Đến lúc đó để xem anh ấy có thời gian để đi hay không.”

Ăn cơm xong, trên đường Đường Đường cùng Phùng Thanh Chanh về phòng nghỉ, nhận được cuộc gọi âm thanh từ Lâm Mộng Tiệp.

“Tao lấy được vé cho buổi diễn thuyết chiều nay rồi! Bốn vé!”Âm thanh hưng phấn truyền tới, “Bốn tiên nữ nhóm chúng ta chiều nay sẽ được gặp Sở thần!”

“Oa!” Phùng Thanh Chanh kinh hỉ không thôi, “Lão đại! Không hổ là mày!”

Cái hoạt động này chỉ phát ra có đúng 200 vé, toàn trường phải đấu đá nhau tranh giành, vậy mà có thể lấy được bốn vé!

Tới gần lễ tốt nghiệp, các công ty lớn đều đến các trường để chiêu sinh, tập đoàn Sở Hoa đáp lại lời kêu gọi của sinh viên đại học C, tổ chức một buổi giao lưu gặp mặt trực tiếp, tổng giám đốc tập đoàn Sở Hoa Sở Tiêu Hành sẽ tự mình đến giao lưu cùng nhóm học đệ học muội. Tin tức vừa nổ ra, toàn trường đều bùng nổ.

Nhân vật truyền kỳ bao năm nay của C đại chính là Sở Tiêu Hành, mười năm trước nhập học khoa tài chính của C đại, trở thành nhân vật hô mưa gọi gió, nổi tiếng toàn trường, mười năm qua đi, tên của anh không chỉ có vang vọng khắp C đại mà cũng vang vọng trong giới thương trường. Tập đoàn Sở Hoa dưới sự dẫn dắt của anh đã leo lên một tầm cao mới, mà bản thân anh, năm ấy 27, chưa lập gia đình, cao phú soái hàng thật giá thật.

Năm trước anh bỏ một số tiền lớn quyên tặng khu tổng hợp cho trường cũ.

Buổi giao lưu gặp mặt ngày hôm nay cũng được tổ chức trong toà nhà này.

Khi Đường Đường cùng Phùng Thanh Chanh đến hội trường, chỉ còn có mười lăm phút nữa là, bên trong hội trường đã đông người chen chúc xô đẩy.

Bởi vì chỗ ngồi bên trong hội trường có giới hạn, bên ngoài có rất nhiều người vây quanh, bên cửa sổ đứng đầy người, chỉ chờ giáo thảo hô mưa gọi gió trong truyền thuyết.

Nhóm Đường Đường ngồi xuống vị trí ở hàng ghế phía cuối, Đường Đường nghe thấy chung quanh đều đang hưng phấn thảo luận, có người đang nói chuyện về vị trí mà tập đoàn Sở Hoa đang thông báo tuyển dụng, có người đang nói về chuyện Sở Tiêu Hành năm đó trong thời gian ở trường đã gây dựng lí lịch sự nghiệp huy hoàng ra sao, còn có một số lại đang bát quái chuyện giới hào môn……

Bỗng có một trận gào thét vang lên, Đường Đường ngẩng đầu, chỉ thấy đoàn người phá vỡ dòng người, đi về phía trước bục giảng.

Người đàn ông đi ở giữa giống như hạc giữa bầy gà, hấp dẫn ánh mắt mọi người.Anh mặc một cái áo sơ mi màu đen cùng quần tây màu xám nhạt, sơ vin áo vào trong quần, đường gấp gọn gàng phẳng phiu, quần tây không có một tia nếp uốn bao vây lấy một đôi chân dài.

Hiện trường náo loạn hẳn lên. Mọi người vây quanh đi theo anh lên sân khấu.

Phùng Thanh Chanh hít sâu một hơi, mắt chớp chớp luyến tiếc, “Này cũng quá đẹp trai rồi đi?”

Lâm Mộng Tiệp vô cùng đau đớn nói: “ Vì sao tao không giành được hàng ghế phía trước chứ!”

Từ Lâm đẩy đẩy mắt kính, tự đáy lòng thở dài: “ Người thật quả nhiên có mị lực hơn, còn đẹp trai hơn cả ảnh dán trên bảng vinh danh!”

“Học tỷ yêu đương cùng Sở thần kia quả thật là may mắn, cùng một đại soái ca như vậy chung sống bốn năm, sao Sở thần không suy xét đến việc trường học dạy chuyên ngành chứ……”

“Hiện tại Sở thần làm gì có thời giờ để đi dạy học chớ, kể cả có đào tạo chuyên sâu cũng không đến khoa chúng ta.”

“Chúng ta đã sắp tốt nghiệp rồi, còn mơ tưởng cái gì chứ.”

Khi mấy người bên cạnh liên tục hưng phấn bàn tán, Đường Đường lẳng lặng nhìn người đàn ông đang đứng trên bục giảng phái xa kia.

Anh đi công tác một tháng. Mấy ngày hôm trước nghe đồn anh muốn tới giao lưu, cô nhắn WeChat hỏi anh,anh không trả lời.

Tháng này cơ bản không có liên lạc, có một lần cô nhịn không được gọi điện thoại cho anh, tiếng chuông vang lên mấy hồi thì bị cúp máy, theo đấy nhận được một cái tin nhắn từ chối: Đang mở họp, liên lạc sau.

Qua mấy ngày cũng không đợi được anh liên lạc lại, cô biết anh hẳn là đã quên việc này.

Ánh mắt Đường Đường lướt qua đám người, không hề chớp mắt nhìn Sở Tiêu Hành,tiếng ồn ào náo động ừ khắp phía rót vào trong tai, anh giống như một vì sao xa tận cuối chân trời xa xôi không thể với tới.

Người có địa vị thân phận như thế, sẽ công khai xuất hiện làm bạn trai cô sao?

Có lẽ đáp án đã thực rõ ràng……

Bốn năm cô học đại học anh đều chưa từng tới trường học gặp cô.

Màn giới thiệu qua đi, Sở Tiêu Hành đại diện học sinh cũ tiêu biểu của trường lên phát biểu.

Ánh mặt trời ngoài cửa sổ huyền ảo, trong phòng mở máy lạnh, Sở Tiêu Hành ngồi ở trước

microphone, đĩnh đạc mà nói như đang nói chuyện phiếm.Áo sơ mi mặc rất có quy củ, cài đến cúc áo trên cùng, lộ ra ba phần hơi thở cấm dục.

Gương mặt anh tuấn, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng nhuận, đôi mắt đào hoa sâu thẳm không thấy đáy kia của người đàn ông là không có chỗ nào để chê.Khi anh cười nhạt, ngũ quan sẽ hiện ra vài phần nhu hòa, làm người ta như đang tắm mình trong gió xuân, đuôi mắt khẽ nhướng lên mang theo một tia lạnh nhạt khó phát hiện.

Giữa phòng, bầu không khí nhẹ nhàng lại nhiệt liệt, dưới sân khấu là từng cặp mắt đang rực sáng, sự suy nghĩ của mọi người đều rơi trên người anh.

Qua phần Sở Tiêu Hành trò chuyện chia sẻ, là phần hỏi đáp, tất cả mọi người có thể giơ tay đặt câu hỏi cho anh, tuỳ anh chọn lựa trả lời.

Có mấy người may mắn được chọn, đều hỏi về phương hướng phát triển cùng phần đãi ngộ thù lao của tập đoàn Sở Hoa. Sau khi lại kết thúc một câu hỏi, ánh mắt Sở Tiêu Hành nhìn chung quanh.

Khi ánh mắt của Đường Đường cùng Sở Tiêu Hành va phải nhau giữa không trung, tim cô bỗng nhiên đập nhanh hơn mấy nhịp.

Sở Tiêu Hành nhìn cô, chậm rãi nói: “ Bạn học đang giơ tay ngồi ở ghế thứ ba hàng số hai từ dưới đếm lên ấy.”

Phùng Thanh Chanh hưng phấn đứng lên.

Đường Đường chậm chạp quay qua nhìn người bên cạnh mình, hoá ra là Phùng Thanh Chanh giơ tay.

Cô chậm rãi thở dài ra một hơi, gương mặt thế nhưng có hơi nóng lên.

Phùng Thanh Chanh mở miệng hỏi: “Sở thần,anh có bạn gái chưa?”