Sau Khi Bạch Nguyệt Quang Trở Về

Chương 3

Đường Đường nghe thấy anh hỏi câu này, không khỏi e lệ, sau một lúc lâu vẫn không hé răng.

“Nói chuyện.”Giọng người đàn ông nhàn nhạt, lại mang theo cảm giác cường thế.

Cô thẹn thùng, nhẹ giọng nói: “Anh quan tâm tới em, rất tốt với em.”

Ống nghe truyền đến một tiếng cười khẽ.

Đường Đường không biết nụ cười như có như không này có ý gì, nhưng anh cười, khóe môi cô cũng cong lên.

Sở Tiêu Hành hỏi: “Vì sao lại không cần phòng ở này?”

Đường Đường nói: “Em có thể tự mình mua.”

“Tự em mua?”

“Ân. Tuy rằng hiện tại không có tiền nhưng về sau có thể.”

Sở Tiêu Hành nở nụ cười, người trẻ tuổi như vậy gặp được không ít, thời học sinh đều tràn ngập nhiệt huyết tự đề cao bản thân, chờ đến khi ra xã hội mới phát hiện ngay cả phòng ở cũng mua không nổi.

Lúc này Đường Đường biết, anh là đang chê cười cô,cô cũng không bực, càng không một hai phải chứng minh bản thân mình như một đứa ngốc.Cô chỉ nói: “Dù sao cũng có anh ở bên cạnh em,kể cả không thể,em cũng không sợ.”

“Ân.”Người đàn ông lên tiếng, ngữ khí lười nhác. Có thể nghe ra tâm tình không tồi, không còn cảm giác mất kiên nhất trong giọng nói như trước.

Mơ mộng xa vời không phải chuyện xấu, không cần thì thôi, chờ tới lúc cô tốt nghiệp, muốn thì lại tặng cô là được.

Cuối cùng, dưới sự kiên trì của Đường Đường, cái căn hộ này cũng không có liên quan gì tới cô.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, Đường Đường lấy lại tinh thần, đi đến trước bàn trà trong phòng khách, cầm lấy di động, tên hiển thị là Hứa Vận bên hội học sinh.

“Đường Đường, nói cho cậu một cái tin tức tốt, tiệc tối hôm tốt nghiệp cơ bản đã xác định là do cậu làm MC rồi!”

“Tớ á?” Đường Đường sửng sốt, “Tớ cũng không có kinh nghiệm làm MC.”

“ Liên hoan tốt nghiệp thôi mà, vui vẻ là được, kinh nghiệm không quan trọng đâu. Tất cả mọi người đều quyết định bầu cậu làm MC.”

Đường Đường biết cái bình chọn này, một tháng trước đã bắt đầu khởi xướng, đăng ở trên official website, các sinh viên C đại đăng nhập bình chọn, mỗi người chỉ có một lần bình chọn.Quy trình bầu chọn công khai minh bạch, mỗi ngày có thể xem được số phiếu thống kê chuẩn xác.

Cô đã không bỏ phiếu, cũng không chú ý đến, càng không có ý định làm MC.

“Số phiếu của cậu đứng đầu bỏ xa người khác, tiếng tăm bay xa nga.” Hứa Vận cười nói, “Mọi người đều muốn thấy phong thái của hoa khôi trong buổi tiệc tối cuối cùng.Kể cả không có kinh nghiệm, này không phải còn có một tháng sao, đến lúc đó sẽ xếp cho cậu một chuyên gia chỉ dạy.Cậu chịu khó chút, coi như là thỏa mãn mong ước của mọi người.”

Quan hệ của Hứa Vận cùng Đường Đường không tồi, biết cô là người không quá thích sân khấu, bằng không chỉ với gương mặt này của cô đi đến đâu cũng nhận được lời mời tham gia nghệ thuật, nhưng bốn năm học đại học cô cũng chưa từng tham gia hoạt động văn nghệ.

Đường Đường dựa lên sô pha, có cảm giác mấy phần bất lực, “Rồi nói sau, đến lúc đó tớ

mà cảm thấy tớ không làm được, thì phải thay thế bằng người khác.”

“Bảo bối,cậu có thể làm được!” Hứa Vận cổ vũ nói, “Tớ chỉ là muốn nói trước với cậu một tiếng thôi, mấy ngày nữa sẽ có người liên hệ với cậu nói tiếp.”

Cúp điện thoại, Đường Đường nhìn thời gian, đã là 9 giờ.

Cô đứng dậy vào phòng tắm rửa mặt, tắm rửa xong, tiến vào phòng để quần áo, chọn một cái áo ngủ màu hồng.

Phòng để quần áo rực rỡ muôn màu, đều là quần áo anh mua cho cô.Anh không thích những món hành giả giá rẻ, đồ đạc trong phòng đều là những món đồ xa xỉ có giới hạn hoặc giá trên trời.

Các món đồ anh mua cho,cô chưa bao giờ mặc đến trường, chỉ có lúc nào đi cùng anh mới mặc. Mà những bộ đồ cô mặc đến trường sẽ không bao giờ mặt trước mặt anh.

Ngay từ đầu không phải như thế, sau khi cô ở chung với anh, mới dần dần học được cách thích ứng.

Cô nhớ rõ hồi mới vừa yêu nhau, anh hẹn gặp cô, cô sẽ trang điểm tỉ mỉ cần thận.

Cô cho rằng bản thân rất xinh đẹp, ít nhất là khi đi ở sân trường có rất nhiều người ngoái lại nhìn, vậy mà anh vẫn luôn không tỏ ý kiến, chưa từng khen cô xinh đẹp bao giờ. Vì lấy lòng anh, cô học cách trang điểm, bù lại cho phần mình thiếu tự tin.

Vậy mà có lần cô trang điểm đi gặp anh, cho rằng sẽ nhận được một lời khen từ anh.

Trước khi anh hôn lên môi cô, sau khi ánh mắt dừng trên mặt cô một lúc lâu, lạnh nhạt nói: “Đi tẩy trang đi.”

Biểu tình cô cứng đờ, ngập ngừng nói: “…… Như vậy trông khó coi lắm sao?”

“Thoạt nhìn thực dơ.” Trong mắt anh toát ra sự ghét bỏ rõ ràng “Đi tẩy sạch đi.”

Cô rũ mắt xuống, đứng dậy, vào phòng tắm.

Một lát sau,cô lại đi đến bên cạnh anh một lần nữa, ngón tay anh vuốt ve trên gương mặt cô, đầu ngón tay dừng ở chỗ đuôi mắt chỗ, nói: “ Sao đã tẩy rồi mà còn tẩy không sạch thế?”

“……”Cô đã rất nỗ lực tẩy sạch, chỉ là mực kẻ mắt không dễ tẩy sạch nhanh như thế.

Đặc biệt làn da cô lại còn trắng như tuyết, một chút vết bẩn cũng đặc biệt rõ ràng.

“Về sau đừng dùng mấy loại đồ trang điểm thấp kém này nữa.”

Cô cật lực che giấu sự quẫn bách, giả vờ như không hề có vấn đề gì, “Ân.”

Ánh mắt anh dừng ở chiếc vòng cổ trên xương quai xanh cô, đưa mắt qua nhìn, cười nhạt một tiếng, “Loại trang sức rẻ tiền này cũng đừng đeo.”

“……”Nỗi xấu hổ toát ra từ từng lỗ chân lông, làm cô như đứng trên đống lửa, như ngồi đống than. Nhưng cô không thể đào một cái hố để chui xuống, chỉ có thể yên lặng chịu đựng cái loại cảm giác đáng xấu hổ này.

Trước kia cô cũng không đeo vòng cổ, chỉ có mỗi lần đi gặp anh mới đeo, chỉ là vì làm mình trông đẹp mắt hơn một chút.

Nhưng vào một khắc ấy cô đã hiểu, vì sao anh chưa bao giờ khen cô xinh đẹp.

Bởi vì toàn thân cô, từ trên xuống dưới đều viết hai chữ —— rẻ tiền.

Sau hôm đấy, anh bắt đầu an bài trợ lý mua sắm tân trang cho cô, có đôi khi anh đi công tác ở nước ngoài cũng dẫn cô theo, đưa cô đi đến các sàn diễn chọn đồ.

Cô cũng không cự tuyệt việc anh sắm sửa cho mình, cô muốn trở thành hình mẫu mà anh thích.

Đường Đường tắm xong đi ra, ngồi ở trên sô pha, mở máy tính ra tiếp tục hoàn thiện luận văn tốt nghiệp.

Sau khi kết thúc một phần, cô ngẩng đầu xoa bóp cổ, lại xem giờ một lần nữa, đã là nửa đêm 12 giờ.

Cầm lấy di động nhìn, không có tin nhắn cũng không có cuộc điện thoại nào, tác phong của anh bao giờ cũng thế, kể cả có về muộn bao nhiêu hay không về cũng không bao giờ cho cô một cái tin chính xác,cô chỉ cần chờ là được.

Đường Đường đóng máy tính lại, đi đến quầy rượu lấy một chai La Romanee-Conti, rót nửa ly rượu vang đỏ, ngồi ở sân thượng ngắm cảnh.

Trời cao buông xuống, sao trời sáng lập loè, tựa như trên bầu trời toàn sao, giơ tay là có thể với tới.

Cô nâng tay lên, quơ quơ ở trên không trung, cảm xúc mất mát nhỏ nhoi trong lòng được cảnh quan cuốn bay.

“CC, tôi muốn nghe nhạc.” Theo sự phân phó của cô, âm nhạc được mở lên, tiếng nhạc thả trôi trong nhà.

Đường Đường dựa vào trên ghế nằm, nghe nhạc, uống rượu vang đỏ, thả lỏng chính mình, thuận tiện cầm di động xem sàn giao dịch, mấy năm nay cô bắt đầu nghiên cứu chứng khoán cùng kỳ hạn, trước mắt mới thu được một số tiền lời không tồi.

Uống xong rượu vang đỏ, tác dụng chậm cũng ngấm dần, Đường Đường choáng váng đi về phòng ngủ ngủ.

Trước kia cô sẽ ngốc nghếch chờ cả một đêm, hiện tại đã không còn như thế nữa, tìm cho mình một chút việc vui, uống một chút rượu quý, ngủ một giấc thật ngon.

Đường Đường không biết Sở Tiêu Hành trở về khi nào, trong khi nửa mê nửa tỉnh, cảm giác được bên cạnh có người.

Cô lật người, bò đến trên người đàn ông, là hơi thở cô quyến luyến……

Cô cọ cọ lên cần cổ anh.

Sở Tiêu Hành ngửi mùi rượu nhàn nhạt trên người cô, “Uống rượu đấy à?”

Cô không đáp lại, chỉ rúc vào lòng anh như một con vật nhỏ.

“……” Sở Tiêu Hành đem cô đẩy ra, “Ngủ.”

Anh thật sự rất mệt mỏi, sau khi về nước vẫn chưa làm quen được với múi giờ, phải đi ra ngoài có việc liên tục, lúc này mới năm được lên giường, chỉ muốn ngủ một giấc thật đã.

Đường Đường nếu là lúc tỉnh táo khẳng định sẽ ngoan ngoãn nghe lời. Nhưng lúc này đầu óc cô mơ hồ, cơn buồn ngủ cùng men say hoà với nhau, dập nát lý trí, kí©ɧ ŧɧí©ɧ bản năng.Cô vừa mới bị anh đẩy ra đã lại dính lấy, câu lấy cổ anh, chân cũng quặp lên người anh.

Sở Tiêu Hành kể cả có mệt, cũng là một người đàn ông tràn đầy tinh lực, huống chi lần này xuất ngoại hơn một tháng, lần này lại châm đúng ngòi lửa.

Anh lật người, đè Đường Đường ở phía dưới, chiếm cứ vị trí chủ động, giữ chặt cằm cô, cúi đầu hôn lên……

Ngoài cửa sổ bầu trời toả sáng lấp lánh.

Trong nhà lại dậy sóng.

Màu tường trong phòng ngủ cùng sàn nhà đều là tông màu lạnh, chỉ có giường, ga trải giường là màu trắng tinh.

Mái tóc dài màu đen xoã trên ga giường trắng, theo cô rung động, như cuộn sóng phập phồng.

Khi đang trên đoạn cao trào,cô nâng mặt anh lên, nhìn kỹ.

Sở Tiêu Hành nhìn đôi mắt đang bị che phủ bởi một tầng hơi nước kia của cô, ba phần thanh tỉnh ba phần mê ly, động tác anh càng đẩy mạnh hơn, cười gằn, “Giả vờ say sao?”

Đường Đường hừ nhẹ một tiếng, thanh âm mềm nhũn như bông tràn ra, “Em nhớ anh……”

Tràn đầy diễm lệ, lại nhiễm một tia ủy khuất, còn có một chút thẹn thùng của người thiếu nữ.

Bộ dáng này, không ngọn nguồn làm tim người

ta đập nhanh lại làm người ta trìu mến, anh giơ tay, nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc hỗn độn trên mặt cô ra, thấp giọng đáp, “Ân, biết rồi.”

“Anh có nhớ em không?”Cô lại hỏi.

Ngón tay anh vuốt ve cánh môi cô, thuận thế thâm nhập vào trong khoang miệng cô, trêu đùa đầu lưỡi cô,Khi cặp mày đẹp của cô hơi chau lại, muốn cười nhưng lại không cười nói: “Sao lại có nhiều vấn đề như thế chứ?”

“Ngô……”Cô bất mãn chụp tay anh, lại luyến tiếc cắn đầu ngón tay anh.

Anh rút ra, cúi đầu, lại lần nữa hôn lấy môi cô.

…………

Sau một tháng không được giải quyết nhu cầu, làm liên tục đến khi trời tờ mờ sáng.

Hai người ôm nhau nặng nề ngủ.

Khi tỉnh lại lần nữa, đã là giữa trưa. Đường Đường mở mắt ra, chậm rãi ngồi dậy.

Cô mới vừa ngồi dậy, người bên cạnh đã vươn cánh tay ra, kéo cô nằm xuống lại, cô lại lần nữa bị anh ôm vào trong ngực.

Một tầng cơ bắp mờ phô bày trên thân thon dài, đúc thành một thân hình đầy nam tính lôi cuốn.

Cô đẩy đẩy anh ra, nhẹ giọng nói: “Em đi làm cơm trưa cho anh.”

Sở Tiêu Hành thu tay về, đứng dậy, mặc thêm quần áo đi vào phòng để quần áo.

Giây lát, ném ra cho cô một cái váy hai dây màu đỏ bằng tơ lụa.

Đường Đường mặc lên trên người, dây lưng tinh tế phác hoạ xương quai xanh thanh tú, phía sau hở một mảng lưng trắng như tuyết.

Giống như một bông hoa hồng trắng, xinh đẹp rạng ngời lại kiều diễm.

Cô chuẩn bị vào phòng để quần áo lấy một bộ nội y thì cánh tay Sở Tiêu Hành lại duỗi dài ra, kéo cô vào trong lòng ngực, ánh mắt mang theo chút hoang dã lại làm càn, “Mặc thế này thôi là được rồi.”

“…………” Gương mặt trắng nõn của Đường Đường dần chuyển sang màu hồng nhạt.

“Mặc thêm vào sẽ gây cản trở.”Anh phủ ở bên tai cô,giọng nói khàn khàn, cuối cùng còn cắn lên vành tai cô.

Đường Đường khẽ run lên, theo bản năng thấy rung động.Anh buông tay ra, khẽ xoa đầu cô nói, “Đi đi.”

Đường Đường ngoan ngoãn đi ra khỏi phòng ngủ.

Sở Tiêu Hành ngồi ở đầu giường, cầm lấy di động, xử lý công việc.

Đường Đường đã biết nấu cơm từ nhỏ, dưới hoàn cảnh bức bách, tay nghề không tồi, có hương vị đặc trưng của vùng sông nước Giang Nam.

Có một lần hai người ở trong nhà, đầu bếp xin nghỉ,anh tính đưa cô ra ngoài dùng cơm, cô chủ động đề nghị để mình tự nấu một bữa, mà anh bỗng dưng lại ngoài ý muốn khích lệ cô.Sau đấy, nếu có thời gian và cơ hội, cô liền sẽ chủ động nấu cơm.

Cô không có hy vọng xa vời rằng điều này có thể làm anh không muốn rời xa cô hơn một chút, bởi vì anh có thể tùy tiện mời các đầu bếp ở khắp nơi trên thế giới đến nấu cơm cho anh.

Cô biết,anh cái gì cũng không thiếu.

Cô chỉ muốn làm gì đấy đối tốt với anh một chút.

Một tiếng sau, Đường Đường làm xong 3 món mặn 1 canh, sườn xào chua ngọt, tôm xào Long Tĩnh, măng xào, mấy món cơm nhà đơn giản, cô nấu đầy đủ ba tiêu chí hương sắc vị, bày trên bộ bát đĩa tinh xảo.Cô rất chú trọng đến khâu chuẩn bị, ngay cả nấu cơm đơn giản, sẽ đem ngâm gạo trước một lúc, bảo đảm cơm no đủ mềm xốp.

Ăn cơm xong, Sở Tiêu Hành ngồi trên sô pha trong phòng khách, cầm lấy văn kiện chờ kí lật xem.

Đường Đường ngồi vào bên cạnh anh, đầu dựa trên vai anh.

Sở Tiêu Hành quay đầu nhìn cô, “Có việc gì sao?”

“Còn có một tháng nữa là em tốt nghiệp rồi.”

“Ân.” Sở Tiêu Hành trầm giọng lên tiếng, chờ đợi cô nói tiếp.

“Trước khi tốt nghiệp có một buổi tiệc tối……”Cô ôm cánh tay anh, áp lực thấp thỏm cùng chờ mong, chậm rãi mở miệng, “Anh có thể đi cùng em được không?”

Ngón tay thon dài của Sở Tiêu Hành xoay xoay cái bút kí tên trong tay, trầm ngâm vài giây, hỏi: “Khi nào?”

Hai mắt Đường Đường tức khắc sáng lên, mang theo ý cười trả lời: “Ngày 25 tháng 6.”

Sở Tiêu Hành nhìn thấy sự chờ mong trong đôi mắt sáng quắc của cô, trong lúc lơ đãng, cô đã ở bên cạnh anh được bốn năm, giờ cũng đã sắp tốt nghiệp đại học.

Sở Tiêu Hành nói: “Đến lúc đó xem tình huống thế nào, nếu có rảnh thì có thể.”

“Vậy khi nào anh có thể xác định được là có thể đi hay không?”

“Trước đấy một tuần.”

“Được.” Đường Đường thanh thúy lên tiếng, lại nhịn không được tiến lên, hôn lên má anh một cái, trên mặt lộ rõ sự vui sướиɠ không thể che giấu, “Cảm ơn anh.”

Bộ dáng vui vẻ của thiếu nữ, cùng với cảnh xuân dụ hoặc như ẩn như hiện kia, Sở Tiêu Hành nhìn đến không thể kiềm chế, ném tập văn kiện đi, đem cô ôm vào trong lòng hôn sâu.

Không có chướng ngại ngăn cản nào, hết thảy nước chảy thành sông……

Đường Đường ở cùng Sở Tiêu Hành ba ngày.

Anh trong mắt người ngoài là người lãnh đạm cấm dục, ở bên trong lại là một người hừng hực đầy tinh lực. Mỗi lần tách cô ra một thời gian, sau khi trở về sẽ làm cô mấy ngày liên tục, bù lại nhu cầu trước đấy, chưa thoả mãn sẽ không bỏ qua.

Mà đối với cô mà nói, chỉ cần cùng anh ở bên nhau chính là tư vị cuồng nhiệt của tình yêu, vui vẻ chịu đựng.

Ba ngày sau, Đường Đường về trường học, cán bộ trong hội học sinh phụ trách tiệc tối liên hệ với cô đến tham gia họp.

Trường học căn cứ theo số phiếu bầu,chọn ra hai nam hai nữ, tổng cộng bốn người làm MC. Ngoại trừ Đường Đường, ba người khác đều là những người tích cực tham gia hoạt động văn nghệ, đã có rất nhiều kinh nghiệm trong việc làm MC.

Trong buổi họp đầu tiên giữa các MC với nhau, Đường Đường thấy Sở Mạt vẫn luôn không có ý tốt với cô.

Đường Đường vừa ngồi xuống, Sở Mạt đã nói trước mặt cô: “Chủ tịch Lưu, Lời đồn Đường Đường làm tiểu tam đã bay đầy trời,bây giờ còn để cô ấy làm MC, sợ là không quá thích hợp đi? Truyền ra sẽ ảnh hưởng nhiều đến danh dự trường học a.”

Chủ tịch hội học sinh Lưu Thành Khải nhíu hai mày lại, nhưng vẫn bình thản nói: “Đường Đường là do mọi người bầu chọn ra tới. Mà cũng chỉ là lời đồn, nếu không có chứng cứ xác thực thì cũng không thể coi là đúng.”

Lần trước có người nhắc tới chuyển này bị anh ta mắng cho một trận.

Nhưng hiện tại người ở trước mặt chính là Sở Mạt, em họ Sở Tiêu Hành, ai có thể không cho cô ấy thể diện chứ.

Đường Đường mở miệng nói: “Cảm ơn chủ tịch Lưu. Tôi giải thích một chút, trong cái ảnh bị chụp lén ấy, người đi bên cạnh tôi là người thân.”

Lưu Thành Khải gật gật đầu.

“Nga,có đúng thật là người thân như cô nói không a? Chứng minh đâu?” Sở Mạt liếc mắt nhìn cô một cái, trên mặt toàn là khinh thường.

Đường Đường cười nhạt, nhìn cô ta, “Cô là cảnh sát xuyên Thái Bình Dương sao? Tin hay không tùy cô.”

Sở Mạt bị đáp trả, hừ lạnh, “Trong lòng có quỷ, mới phải sồn sồn lên như thế.”

“Được rồi, hôm nay không phải tới để nói mấy chuyện này, nói chuyện chính đi.” Lưu Chính Khải nói.

“Ân ân, chủ tịch, trong phần này, tôi còn có chút ý tưởng……”Hai anh MC nam còn lại nói tiếp, cố gắng giữ bình tĩnh trong không khí đầy mùi thuốc súng.

Bọn họ vừa không muốn đắc tội Sở Mạt, cũng không muốn làm Đường Đường khó xử.Mà hai người này là hai nữ sinh có số phiếu bầu cao nhất.Nhưng mà, Đường Đường xếp thứ nhất, số phiếu gấp đôi Sở Mạt.

Sau khi cuộc họp kết thúc, Đường Đường đi vào toilet trước, Sở Mạt đi vào sau cô.

Hai người đứng song song trước bồn rửa tay.

Sở Mạt cười lạnh một tiếng, “Có phải cảm thấy không thể trông cậy vào anh tôi, bắt đầu đi tìm kim chủ khác hay không a?”

Đường Đường rửa tay xong, tắt vòi nước lại, nói: “Tôi nói lại lần nữa, đó là người thân tôi.”

Trên mặt Sở Mạt tràn đầy sự trào phúng, “Cô lừa gạt người khác thì thôi đi, tôi đã xem qua ảnh gốc rồi, bên cạnh cô chính là Quý Vũ Minh, cũng coi như là nhân vật giàu có thuộc tốp đầu bảng đi,người quen của cô á?”Cô ta bật cười hai tiếng, “Tôi thật đúng là không thể hiểu nổi, người Quý gia thì có thể có quan hệ gì với một đồ nhà quê thấp hèn như cô chứ.”

Đường Đường không cãi lại cô ta, xoay người rời đi.

Sở Mạt thấy cô không nói gì, càng thêm tức giận.

“Đúng rồi, nói với cô thêm một chuyện này.” Sở Mạt đuổi theo bước chân cô, đi đến bên cạnh cô, dùng thanh âm dịu dàng cười nói: “Anh tôi lần này xuất ngoại sẽ đưa chị Tri Li về nha.”

Đường Đường khựng bước chân lại, Sở Mạt thấy mặt cô cắt không còn một giọt máu như ý nguyện,càng cười tươi hơn, “Kỳ thật cô tính toán trước cho bản thân thế là đúng. Làm vật thay thế sao có thể dài lâu chứ, còn không bằng tìm một ‘ông chú’ thật lòng thương cô.”