Thập Niên 70: Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Làm Quân Tẩu

Chương 27: Khi nào làm

Hai đứa bé cõng sọt, phía sau là mấy đứa nhỏ cao thấp không đều, Đậu Đậu nhỏ nhất đều tung ta tung tăng đi theo muốn đi cắt cỏ heo.

“Trông chừng em trai em gái, có nghe thấy không!”

Cao Phương Hà ở phía sau vẫn cao giọng quát.

Những người khác như đã quen, không có phản ứng gì, mỗi người đều ngáp dài đi ra cửa, chuẩn bị đi làm việc.

Từ Tuệ Liên nhìn cửa phòng đóng chặt, muốn nói lại thôi.

“Tuệ Liên, nhanh lên.” Cao Phương Hà cầm bình nước, dáng vẻ hấp tấp chuẩn bị ra cửa.

Nhìn thấy Từ Tuệ Liên còn chưa đi, thì mở miệng thúc giục một câu.

“Chị dâu… Khi nào đi làm?” Không nhịn được, Từ Tuệ Liên vẫn hỏi ra.

Cao Phương Hà nghe thấy thế trợn mắt:

“Với cơ thể yếu ớt đó của cô ta, còn đang mang thai, ai dám để cô ta làm việc? Lại xảy ra chuyện gì đó, mẹ chồng không hất tung mái nhà lên ư?”

Không nói tới chuyện khác, chỉ nhìn dáng vẻ khẩn trương của Thẩm Hạ, cô ấy cảm thấy anh sẽ không để Tô Nhiễm Nhiễm xuống ruộng.

Nghe thấy những lời này, lúc này Từ Tuệ Liên mới rời mắt, cũng không nói gì nữa, chỉ im lặng cầm lấy dụng cụ đi làm.

Trong phòng Tô Nhiễm Nhiễm nghe tiếng bước chân của mọi người đi xa, lúc này mới ngồi dậy.

Nghĩ tới những lời hai chị em dâu nói trước khi đi, cô không khỏi rơi vào trầm tư.

Thực ra ngời mang thai ở niên đại này không quý giá như thế, từ ngày đầu tiên mang thai mãi đến khi sắp sinh đều đang làm việc.

Có một số người khi sinh còn không kịp về nhà, sinh luôn ở ruộng.

Sinh con xong ở cữ chỉ có mấy ngày, lại vội vàng đi làm.

Không có biện pháp, một ngày không làm việc thì sẽ ít đồ ăn một ngày.

Thời buổi này đồ ăn chỉ miễn cưỡng ăn lửng dạ, một đại gia đình, bạn ít làm việc mấy ngày, thì sẽ ít đi đồ ăn mấy ngày, người khác chắc chắn sẽ có ý kiến.

Mà cô đã lâu không đi làm…

Tuy hiện giờ cô có hạt lúa ăn không hết, nhưng thứ này không thể tùy ý lấy ra được.

Dù sao cô không dám đánh cược vận may của mình, nhỡ đâu làm không cẩn thận còn gây ra phiền phức cho người đàn ông của mình.

Vừa nghĩ Tô Nhiễm Nhiễm vừa đi ra khỏi phòng.

Thẩm gia nhiều người, phòng ở cũng nhiều hơn nhà bình thường một chút, sân cũng rất rộng rãi.

Cả sân đều vô cùng im ắng, chỉ có hai con gà mái đi tới đi lui trong sân, thường mở cái gì đó ăn.

Thời buổi này mỗi nhà chỉ được phép nuôi hai con gà mái.

Gà mái đẻ trứng nhà bình thường không nỡ ăn, đều tích cóp để đổi chút đồ nhỏ dùng thường ngày.

Mà Thẩm gia nhiều người như thế, nuôi hai con gà làm gì cũng không đủ.

Nhìn con gà mái kia, bỗng nhiên Tô Nhiễm Nhiễm nhớ tới lọ nước thần bí của Lý Tuyết Thu.

Trong mơ bình nước của cô ta không chỉ người uống vào sẽ trở nên xinh đẹp, còn có thể khiến thực vật nhanh chóng sinh trưởng, hương vị tươi ngon ngọt lành, dùng để cho gà uống thì càng khiến gà mái một ngày đẻ 2 lần trứng.

Mà nước lợi hại như thế chỉ cần nhỏ một giọt vào thùng, là có thể đạt được hiệu quả còn không khiến người ta phát hiện ra khác thường.

Nhưng mà nước của cô ta chỉ có non nửa bình, thường ngày coi như bảo bối, căn bản không dám dùng nhiều.

Nhưng lúc này Tô Nhiễm Nhiễm càng nghĩ càng cảm thấy nước kia giống nước trong không gian của cô?



Vì xác minh ý nghĩ của mình, Tô Nhiễm Nhiễm bào chế đúng cách ra một xô nước.

Ngay sau đó cô múc một bát nước đặt tới trước cửa chuồng gà.

Khi cô đang định học dáng vẻ của mẹ chồng kêu to gọi hai con gà mái, không nghĩ tới hai con gà mái tự mình lao tới.

Tô Nhiễm Nhiễm cứ trơ mắt nhìn hai con gà vừa kêu to, vừa uống nước trong bát.

Dáng vẻ vui sướиɠ đó vừa nhìn là biết rất thích nước trong bát.

Nhìn tới đây, Tô Nhiễm Nhiễm không khỏi im lặng.