Đã xuống nông thôn hơn 1 năm, sau khi Tô Nhiễm Nhiễm trải qua việc nhà nông nhìn lúa vàng tươi phải thối nát trên đất, chỉ trong nháy mắt đau lòng muốn chết.
Ánh mắt cô tìm tòi toàn bộ không gian một lúc, đúng là không có chỗ có thể trữ lương thực.
Nhưng mà thấy được ngọc hoa sen nhặt ở tiệm cơm về.
Lại nhìn viên ngọc này lần nữa, tâm trạng của cô rất phức tạp.
Viên ngọc này là do bà ngoại cô truyền, vẫn luôn chỉ truyền cho nữ không truyền cho nam.
Sau khi mẹ xảy ra chuyện, viên ngọc này cũng vội vã giao cho cô.
Nhưng Tô Nhiễm Nhiễm mới xuống nông thôn chưa được bao lâu, viên ngọc này không biết rơi đâu mất.
Cô tìm rất lâu vẫn không tìm được, không nghĩ tới lại nhặt được ở tiệm cơm?
Nếu nói ngọc này không phải do Lý Tuyết Thu nhặt đi, cô không tin.
Nhìn viên ngọc trong lòng bàn tay, Tô Nhiễm Nhiễm cảm thấy hình như có chỗ nào đó không đúng.
Nhưng cụ thể không đúng chỗ nào, thì không thể nói ra.
Lăn qua lộn lại không nhìn ra được gì, cô đành phải đặt sang một bên trước, lại suy nghĩ chuyện kho hàng lần nữa.
Bỗng nhiên Tô Nhiễm Nhiễm lại nghĩ tới hình như cô có thể mang đồ bên ngoài vào trong không gian.
Như vậy có tính là kho hàng hay không?
Nhưng mà kho hàng cần bao nhiêu nguyên liệu?
Cô làm ra động tĩnh lớn như thế làm sao che giấu được đôi mắt của người khác?
Trong lúc nhất thời, Tô Nhiễm Nhiễm chỉ cảm thấy vô cùng đau đầu.
Nghĩ tới nghĩ lui cũng không có biện pháp tốt, cuối cùng cô hái quả trên cây, ăn ở trong không gian.
Quả trên tay màu vàng, hương vị chua chua ngọt ngọt, vậy mà hợp khẩu vị của cô một cách bất ngờ.
Một quả ăn vào bụng, Tô Nhiễm Nhiễm cảm thấy cả người đều ấm áp, vô cùng thoải mái.
Có lẽ là vì mang thai dễ mệt mỏi, chỉ một lát cô đã ngủ say.
Trong mơ, Tô Nhiễm Nhiễm thấy được một vùng không gian xám xịt.
Không gian rộng cỡ sân bóng, bên trong chứa đầy đồ.
Ăn, dùng, mặc, đủ loại đồ cô nghĩ tới hay không nghĩ tới cần thứ gì cũng có, vậy mà chất đống ở không gian như sân bóng này.
Còn có đủ loại trân bảo rực rỡ muôn màu, cứ bị ném xuống đất một cách tùy ý.
Nhìn mấy thứ này bị ném lung tung như vậy, chứng ám ảnh cưỡng chế của Tô Nhiễm Nhiễm đều tái phát.
Cô ước gì có thể sắp xếp chúng nó trở về giá một lần nữa.
Nhưng mà cô chỉ có thể suy nghĩ một lát, căn bản không thể chạm vào không gian kia.
Giống như có thứ gì đó ngăn cách ở bên trong.
Cuối cùng Tô Nhiễm Nhiễm đành phải từ bỏ, chỉ coi như không thấy.
Nhưng trong lòng vẫn không khỏi có chút hâm mộ, nếu không gian của cô có kho hàng to như thế, có thứ gì không đựng được?
Cô cũng không biết mình mơ giấc mơ kỳ lạ này bao lâu, trong mơ mơ màng màng, Tô Nhiễm Nhiễm nghe thấy tiếng đại đội trưởng gọi đi làm việc.
Âm thanh là từ loa to truyền ra, có loại cảm giác kỳ lạ không rõ.
Tô Nhiễm Nhiễm còn đang nửa tỉnh nửa mơ, trong lúc nhất thời có chút không rõ mình đang ở đâu.
Nhưng vào lúc này, ngoài cửa truyền tới tiếng chửi bậy của Cao Phương Hà.
“Thẩm Chính Minh, con nhanh đi cắt cỏ heo cho mẹ, dám lười biếng thì con no đòn.”
Cao Phương Hà là người có giọng nói to, rống như vậy Tô Nhiễm Nhiễm cũng trực tiếp bừng tỉnh từ trong giấc mơ.
“Muốn chết à, còn không đi ra, ở trước cửa phòng bác cả làm gì.” Thấy con trai nhà mình không nhúc nhích, lại thúc giục một lát.
“Chính Giang, con đi cùng anh cả đi.”
Từ Tuệ Liên đã chuẩn bị xong sọt và dao nhỏ, nói với con trai đang chơi đùa dưới tàng cây.
“Dạ…”
Năm nay Thẩm Chính Giang mới 7 tuổi, đang tuổi mê chơi, mẹ ruột đều đã lên tiếng cậu bé không dám nói không.