Thẩm Hạ lấy đồ ăn gần như không động vào trên ra, bày trên bàn.
Những người khác nhìn thấy một chậu thịt, lập tức nhìn chằm chằm.
Mà đám nhóc càng lập tức sôi trào lên.
Cũng không rảnh lo sợ bác cả, mỗi đứa đều xông tới.
“Có thịt!”
Thẩm Chính Minh con trai út nhà lão nhị ngửi được mùi thịt bay trong không khí, vẻ mặt kích động nói.
“Còn là thịt kho tàu.”
Thẩm Chính Giang con trai cả nhà lão tam chảy nước miếng, đôi mắt nhìn chằm chằm con cá đỏ rực trong chậu.
Còn không đợi cậu bé nhìn nhiều mấy lần, thì nghe bà nội không kiên nhẫn nói: “Đi đi, đây là đồ ăn cho bác gái cả cháu.”
Phan Thủy Phương vừa nói, vừa vẫy tay đuổi người.
Lần trước con dâu cả của bà ấy không biết trúng tà gì, lăn lộn mình thành như vậy, bây giờ mang thai, không bồi bổ sao được?
Nhìn thấy con mình bị đuổi, sắc mặt của hai chị em dâu không tốt lắm.
Tô Nhiễm Nhiễm không phải là thùng cơm, chẳng lẽ còn có thể ăn hết mấy chậu đồ ăn này?
Đương nhiên là Tô Nhiễm Nhiễm không ăn hết, hơn nữa cô cũng rất thích mấy đứa bé trong nhà, thường ngày bọn họ có đồ ăn ngon gì đều để phần cô.
Có đôi khi là châu chấu nướng, có đôi khi là trứng chim, phần lớn là quả dại.
“Mẹ, chúng con là mang về cho mọi người cùng ăn, hiện giờ trời nóng, không ăn hết buổi tối sẽ hỏng mất.”
Nghe thấy thế, trên mặt Phan Thủy Phương thả lỏng.
Dù sao trong nhà thật sự đã lâu không ăn mặn, nhiều thịt như thế không cho người khác một chút thì đúng là không thể nói nổi.
“Vậy được rồi, mẹ đi lấy chậu lấy ra một ít cho con, đợi lát nữa hâm nóng, buổi tối con lại ăn.”
Nghe thấy những lời này, đám trẻ con đều hoan hô.
“Có thịt ăn!”
“Có thịt ăn rồi!”
Hai chị em dâu chị nhìn em, em nhìn chị, trên mặt có chút ngượng ngùng.
Hình như…
Người ta không có ý ăn mảnh.
Nghe mẹ chồng nói như vậy, Tô Nhiễm Nhiễm không từ chối nữa, chẳng qua khi bà ấy lấy đồ cho mình, cô vẫn ngăn lại.
Thấy bà ấy còn muốn gắp cá, Tô Nhiễm Nhiễm đang định mở miệng ngăn cản, thì nghe Thẩm Hạ nói:
“Mẹ, Nhiễm Nhiễm không ăn cá.”
Nghe thấy thế, Phan Thủy Phương mới đành thôi.
Cứ thế, một cái chậu không lớn không nhỏ vẫn để bà ấy chứa đầy.
Nhìn Phan Thủy Phương bưng chậu đi, những người khác đều không kìm nén được bắt đầu gắp đồ ăn.
“Thịt này chua chua ngọt ngọt ăn thật ngon.”
Thịt thăn không ngoài ý muốn thành món ăn yêu thích nhất của đám trẻ, anh một miếng em một miếng, không lâu sau mấy chậu thịt đều hết sạch.
Chỉ có trong bát Tô Nhiễm Nhiễm còn dư mấy miếng thịt Thẩm Hạ gắp cho cô.
Ăn cơm trưa xong, đám người lục tục về phòng nghỉ tạm, dù sao buổi chiều còn phải làm việc.
Mà Tô Nhiễm Nhiễm trở lại phòng thì đột nhiên nhớ tới chuyện mình còn chưa mua vé.
Tay vỗ về bụng, Tô Nhiễm Nhiễm ngồi trên giường vẻ mặt rối rắm.
Nếu không biết sự tồn tại của đứa nhỏ này thì thôi, hiện giờ biết rõ trong bụng có đứa bé, cô đâu dám đi mạo hiểm?
Dù sao đi từ nơi này tới Hải Thị, chỉ ngồi xe đều mất mấy ngày.
Tuy bác sĩ không nói gì thêm, nhưng Tô Nhiễm Nhiễm cũng không thể yên tâm thoải mái mạo hiểm như thế.
Dù sao đời trước đã mất đi một lần.
Nhưng nếu không rời đi, vậy thì hồng thủy sắp tới phải làm sao bây giờ?
Trong lúc nhất thời, Tô Nhiễm Nhiễm cũng rơi vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Thẩm Hạ ăn cơm xong không biết đi đâu, Tô Nhiễm Nhiễm suy nghĩ miên man một lát, vẫn không có biện pháp tốt nào.
Cuối cùng đành phải nằm trên giường, nghịch không gian của mình.
Không gian vẫn là dáng vẻ yên tĩnh như tiên cảnh.
Mà nước suối chậm rãi chảy xuôi kia, vẫn bay lên một tầng sương khói nhàn nhạt.
Lúa nước ở phía xa vàng tươi, sắp đến lúc thu hoạch.
Nhưng mà nhiều hạt thóc như thế để ở đâu?
Lại phơi khô như thế nào?