Không phải là nước trong không gian của cô quá nồng đấy chứ!
Nhưng mà cô chỉ cho một giọt mà!
Trong lúc nhất thời cô có chút hối hận, nhỡ đâu hai con gà này mỗi ngày sinh 3 quả trứng, không phải là nhà bọn họ sẽ bị người trong thôn vây xem mỗi ngày sao?
Còn nữa, lát nữa nên xử lý xô nước kia thế nào?
Đổ vào mương có lãng phí quá hay không?
Thẩm Hạ vừa vào cửa thì thấy vợ mình đang chuyên tâm nhìn chằm chằm hai con gà uống nước, gương mặt nhỏ trắng nõn sắp nhăn thành bánh bao.
“Nhiễm Nhiễm, em đang làm gì thế?”
Sợ dọa cô sợ, anh còn đặc biệt đi rất nhẹ.
Nhưng mà Tô Nhiễm Nhiễm vốn hơi chột dạ, cho dù anh đã lên tiếng trước, cô vẫn bị dọa sợ.
Nhìn cô giống như run lên, trong lòng Thẩm Hạ thấp thỏm.
Anh bước nhanh lên trước, đỡ lấy cô: “Có sao không?”
Tô Nhiễm Nhiễm: …
Nhìn dáng vẻ tự trách của anh, cô hơi áy náy, rõ ràng là mình chột dạ.
“Em không sao, anh có thể giúp em khiêng nước tới phòng tắm được không, em muốn tắm rửa.
Tô Nhiễm Nhiễm nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy vẫn nên cầm đi tắm rửa thì hơn, tránh cho bị người khác uống mất phát hiện khác thường.
Nói những lời này xong, bỗng nhiên cô nghĩ tới buổi sáng mình mới tắm một lần!
Hiện giờ còn chưa tới ba giờ, tắm cái gì mà tắm?
Trên mặt có chút xấu hổ, Tô Nhiễm Nhiễm đang định giải thích lát nữa mình mới tắm, thì thấy Thẩm Hạ gật đầu.
“Anh đi đun nước ấm cho em.”
Hoàn toàn không hỏi cô vì sao ban ngày ban mặt tắm hai lần, giống như không cảm thấy cô làm như thế là lãng phí nước.
Dù sao hiện giờ nước đều là người khiêng.
Nhưng mà Tô Nhiễm Nhiễm đâu thể yên tâm thoải mái lãng phí nước như vậy?
Khi đang chuẩn bị gọi anh lại, cô thấy hai con gà mái bắt đầu kêu to.
Nhìn dáng vẻ nhìn đông nhìn tây, dường như đang tìm chỗ đẻ trứng.
Vừa thấy tư thế này, Tô Nhiễm Nhiễm thành công bị rời đi lực chú ý.
Cô nín thở, nghiêm túc quan sát hai con gà xem lát nữa đi đâu đẻ trứng.
Nhưng mà rõ ràng là hai con gà rất tinh, chỉ kêu to không nhúc nhích một chút nào.
Chúng nó bày ra tư thế như cô đừng mơ tưởng biết được chúng nó đẻ trứng ở đâu.
Tô Nhiễm Nhiễm: …
Đợi một lúc lâu, thấy không có biện pháp biết được chỗ gà đẻ trứng, Tô Nhiễm Nhiễm đành phải tiếc nuối từ bỏ.
Đứng im một lát, cô ủ rũ xoay người đến phòng bếp.
Trong phòng bếp, Thẩm Hạ đang ngồi trước bệ bếp nhóm lửa, đôi chân dài ở trong không gian nhỏ hẹp căn bản không thể thi triển được, có vẻ hơi nghẹn khuất.
Thấy thế Tô Nhiễm Nhiễm tiến lên trước.
“Để em đun cho.”
Nhưng Thẩm Hạ đâu để cô làm chuyện này?
Cô vừa mới mang thai, cơ thể lại yếu như thế.
“Nơi này nóng, em ở bên cạnh đợi một lát, rất nhanh sẽ xong thôi.”
Bị từ chối, cuối cùng Tô Nhiễm Nhiễm chỉ có thể lấy ghế ngồi bên cạnh đợi.
Đời trước vì sợ hãi, cô không dám nhìn anh nhiều, cho nên sau này ngoại trừ đôi mắt kia những chi tiết khác cô chỉ có ấn tượng mơ hồ.
Chỉ biết anh rất cao lớn, tràn ngập sức mạnh.
Giống như chỉ cần một ngón tay là có thể khiến cô không có sức lực phản kháng.
Có lẽ tâm cảnh khác biệt, lại ngồi bên cạnh anh lần nữa, ánh mắt của cô giống như có ý thức tự chủ, không tự giác được nhìn theo động tác của anh.
Bàn tay khớp ngón xương rõ ràng của người đàn ông cầm lấy củi lửa đẩy vào trong bếp một cách đâu vào đấy.
Rõ ràng là đang nhóm lửa, nhưng động tác đó lại giống như đang làm một chuyện quan trọng gì đó, nghiêm túc, không chút cẩu thả.
Tầm mắt nhìn ngũ quan hình dáng rõ ràng kia, trái tim của Tô Nhiễm Nhiễm không nhịn được đập lỡ một nhịp.
“Rất nhanh sẽ xong ngay.”
Cho rằng cô đợi sốt ruột, Thẩm Hạ quay đầu nói với cô.
Tô Nhiễm Nhiễm: …
Cô không vội mà!