Hứa Thuần hoảng sợ, nhìn quanh, không biết phải làm gì tiếp theo, bỗng có người vỗ nhẹ vào vai, cậu quay đầu lại thì thấy Tạ Kiến Nguyên.
“Thuần ca.”
Không hiểu sao, khi nhìn thấy Tạ Kiến Nguyên, trong lòng Hứa Thuần thầm thở phào.
“Tôi cứ tưởng mình lạc đường rồi.”
Đôi mắt đen láy của Tạ Kiến Nguyên nhìn cậu, khóe miệng hiện lên nụ cười nhẹ.
“Tôi luôn theo dõi anh từ phía sau.”
Nghe xong câu nói này, bình luận trên màn hình như được bơm máu gà.
“Cưng xỉu, em trai thả thính giỏi quá!”
“Chỉ nghĩ đến việc sau này em trai sẽ thả thính một cô gái nào đó, trái tim tôi liền đau nhói.”
“Mấy bạn trên ơi, im đi mà, đồ thần kinh đừng nói nữa.”
“Những chị em đu cp tà đạo đâu, giơ tay lên nào.”
Hứa Thuần nghe Tạ Kiến Nguyên nói xong, hơi ngạc nhiên, sau đó có chút không tự nhiên lảng tránh.
“Bây giờ chúng ta làm gì đây? Tìm Bạch Linh Linh ở đâu?”
Tạ Kiến Nguyên cười: “Nhà thờ lớn như vậy, tìm người trong biển người là không thể, chúng ta nên ra ngoài đợi họ, cuối cùng vẫn phải hội ngộ mà.”
Thực sự Hứa Thuần hơi bị lay động, chủ yếu vì cậu không muốn tiếp tục chen chúc trong đám đông nữa, cảm giác đó thật khó chịu, nhưng lại lo lắng, cảm thấy bỏ mặc Bạch Linh Linh một mình sẽ không tốt.
Vì điều này, người hâm mộ trên màn hình bắt đầu tranh cãi.
“Tạ Kiến Nguyên đang làm gì vậy? Tại sao lại bỏ mặc Linh Linh một mình.”
“Hai anh chàng lớn tuổi, bỏ mặc cô gái một mình không tốt chút nào.”
“Tôi con mẹ nó cười chết mất, nhà thờ lớn như vậy, không có điện thoại liên lạc, muốn tìm người thì phải đợi đến khi nào, chương trình không quay nữa à, chỉ tìm người thôi à.”
“Không chú ý đường đi, tự mình chạy lên phía trước, lạc đường thì trách ai?”
Tạ Kiến Nguyên nhìn thấy biểu cảm của Hứa Thuần, biết cậu đang nghĩ gì, cười nói: “Hay là chúng ta tìm một chút, nếu không thấy thì ra ngoài đợi nhé.”
Tìm khoảng hai mươi phút, vẫn không thấy Bạch Linh Linh, Hứa Thuần đành phải cùng Tạ Kiến Nguyên rời nhà thờ.
Quảng trường cũng có khá nhiều du khách, nhiều đứa trẻ ngồi trên mặt đất cho chim bồ câu ăn.
Hứa Thuần và Tạ Kiến Nguyên đứng dưới thánh giá khổng lồ chờ đợi.
"Anh có muốn cho ăn không?" Bỗng nhiên sắc mặt Tạ Kiến Nguyên trở nên có chút tái nhợt, giống như đang cố kìm nén cơn đau, nhưng rất nhanh anh đã phục hồi bình thường, nhanh đến nỗi không ai phát hiện ra.
Hứa Thuần chần chừ một lúc mới phản ứng lại, anh đang hỏi mình có muốn cho chim bồ câu ăn không, cậu vội vàng lắc đầu: "Không cần đâu. Mua bánh mì cho chim bồ câu ăn cũng mất tiền, bây giờ phải tiết kiệm mọi thứ."
Tạ Kiến Nguyên miễn cưỡng cười: "Tôi thấy anh nhìn về phía đó, tôi tưởng anh muốn cho chúng ăn chứ."
Hứa Thuần vẫy vẫy tay, nhỏ giọng nói: "Không phải đâu, tôi chỉ nhớ lại chú chim bồ câu mà tôi đã nuôi trước đây."
"Anh từng nuôi chim bồ câu à?"
Ánh mắt Hứa Thuần rơi xuống những chú chim bồ câu trên mặt đất, cười một cái,nói: "Tôi không chỉ nuôi chim bồ câu, mà còn nuôi cả rùa, cá vàng, thỏ, gà con và những con vật khác nữa, nhưng chúng đều đã chết. Hồi nhỏ Hứa Tẫn từng nói tôi là kẻ sát thú, không cho phép tôi tiếp xúc với con mèo mà em ấy nuôi."
Tạ Kiến Nguyên không nhịn được cười, dù mặt mày tái nhợt nhưng anh vẫn nghiêm túc nghe Hứa Thuần nói.
"Sao chúng lại chết hết?"