Hứa Thuần có vẻ như đang nhớ lại: "Hồi đó tôi mới vào tiểu học, không biết gì cả. Khi nuôi cá vàng, tôi cũng muốn tương tác với chúng, không biết đọc ở đâu thứ tốt nhất cho thú cưng là sự âu yếm của chủ nhân, nên mỗi tối tôi đều lấy cá vàng ra khỏi bể để vuốt ve chúng một chút. Có lẽ đó là lý do tại sao số lượng cá vàng trong bể của tôi ngày càng giảm."
Khi nói đến đây, cậu quay đầu lại nhìn Tạ Kiến Nguyên mỉm cười, không ngờ phát hiện ra khuôn mặt của anh có chút tái nhợt, dù miệng vẫn cười, nhưng ai cũng nhìn ra anh không ổn.
"Cậu sao vậy?" Hứa Thuần vội hỏi.
Tạ Kiến Nguyên cười nhẹ, không coi trọng lắm: "Bệnh dạ dày của tôi tái phát thôi."
Hứa Thuần nhíu mày, có vẻ như bệnh dạ dày của Tạ Kiến Nguyên tái phát do chế độ ăn không đều đặn, bởi vì hôm nay ngoại trừ bữa sáng, mọi người đều không ăn gì khác, Tạ Kiến Nguyên vừa nãy mới uống một chai nước lạnh, nếu có bệnh dạ dày thì chắc chắn không chịu nổi.
“Cậu có mang thuốc dạ dày không?" Hứa Thuần nhìn xung quanh, thấy một quán cà phê đối diện quảng trường, "Chúng ta vào đó ngồi trước, ở đó có nước nóng, cũng có thể nghỉ ngơi một chút."
Vì là điểm du lịch, quán cà phê đông người. Hứa Thuần tìm một chỗ yên tĩnh, sau đó gọi một cốc nước nóng.
Người quản lý của Tạ Kiến Nguyên luôn theo sát họ, lấy thuốc dạ dày ra, nhìn anh uống xong rồi mới yên tâm rời đi.
Một lúc sau, khuôn mặt của Tạ Kiến Nguyên mới dần dần có chút huyết sắc trở lại.
Hứa Thuần nhìn anh, giọng điệu có chút trách móc: "Tại sao cậu không nói mình bị đau dạ dày?"
Tạ Kiến Nguyên nói như không có gì nghiêm trọng: "Chẳng phải chuyện gì to tát."
Ban đầu anh thực sự bị bệnh dạ dày, đau đến quặn thắt, nhưng trước khi đến quán cà phê đã đỡ hơn nhiều, chỉ là anh không nói cho Hứa Thuần biết.
Bởi vì thấy Hứa Thuần quan tâm mình như vậy, lòng anh cảm thấy rất thỏa mãn, muốn xem thêm Hứa Thuần lo lắng cho mình như thế nào.
Khuôn mặt Hứa Thuần trở nên nặng nề, tức giận với thái độ không coi trọng sức khỏe của anh.
Tạ Kiến Nguyên nhận ra tâm trạng của cậu, chủ động cười nói: "Xin lỗi, lần sau tôi sẽ nói."
Hứa Thuần nhíu mày càng chặt hơn, anh còn muốn có lần sau nữa à, còn trẻ mà không quan tâm bệnh dạ dày, sau này sẽ biết hậu quả.
Lúc này, người quản lý của Tạ Kiến Nguyên lại đi ra, giơ điện thoại về phía anh, ra dấu chứ không lên tiếng.
"Điện thoại."
Có vẻ như có người gọi cho Tạ Kiến Nguyên, mặc dù ban tổ chức yêu cầu giao nộp điện thoại, nhưng nếu nghệ sĩ có việc gấp cần liên lạc thì họ vẫn cho phép sử dụng điện thoại của quản lý.
Hứa Thuần nhìn vào số điện thoại trên màn hình một cái, ánh mắt không khỏi co rúm lại.
Số điện thoại này cậu rất quen thuộc, kiếp trước cậu từng học thuộc lòng.
Là Tưởng Tu Nghiêm gọi đến.
Tay cầm cốc của Hứa Thuần hơi siết chặt, sau đó thả lỏng ra.
Tạ Kiến Nguyên cũng không có ý tránh né, anh ngồi đối diện Hứa Thuần nhận cuộc điện thoại.
Do bệnh dạ dày của Tạ Kiến Nguyên tái phát, máy quay chỉ bắt cảnh chính, các nhân viên đang tán gẫu bên cạnh, không chú ý đến động tĩnh nơi này.
"Tốt hơn nhiều rồi." Anh nhíu mày, trầm giọng nói: "Là người quản lý của em nói với anh à?"
Người bên kia không biết nói gì, lông mày của Tạ Kiến Nguyên nhăn lại càng chặt, nhìn Hứa Thuần một cái, nói nhỏ: "Gọi anh ấy? Tại sao vậy?"
Hứa Thuần hơi giật mình.
Giọng Tạ Kiến Nguyên có chút không kiên nhẫn, nhưng vẫn kiềm chế tốt, nói thêm vài câu với Tưởng Tu Nghiêm rồi cúp máy.