Tôi HE Cùng Bạch Nguyệt Quang Của Tra Công

Chương 27

“Không có gì,” Tạ Kiến Nguyên mím môi, rời mắt đi, không thể nói thấy lúc nãy cậu mở to mắt nhìn mình trông thật đáng yêu, nếu nói ra, trong đầu anh tưởng tượng ra cảnh đó, môi cười càng sâu hơn.

Cậu tưởng lần đầu tiên ngủ chung với người không quen thì sẽ bị mất ngủ, nhưng sau khi nằm xuống không lâu thì lại dễ dàng chìm vào giấc ngủ, nếu không phải nửa đêm dậy đi vệ sinh, có lẽ cậu sẽ ngủ đến sáng.

Khi Hứa Thuần thức dậy thì phát hiện bên cạnh đã trống rỗng, Tạ Kiến Nguyên không còn ở đó. Hứa Thuần không nghĩ ngợi nhiều, xuống giường đi về phía phòng vệ sinh. Bỗng nhiên cậu dừng bước, nhớ lại chuyện tối qua bị nhốt và cảm thấy vẫn còn ám ảnh tâm lý, nên cậu quyết định đi xuống lầu, chuẩn bị vào phòng vệ sinh ở dưới.

Vừa tới cửa phòng vệ sinh, cậu đã nghe thấy tiếng của Ngụy Gia Hòa vang lên từ bên trong.

"Hứa Thuần thật đáng thương, không biết cậu muốn đè anh ấy dưới chân mình như thế nào."

Hứa Thuần hơi ngạc nhiên, rồi ngay sau đó cậu nghe thấy tiếng cười trầm ấm đầy sức hút.

Hứa Thuần không biết mình trở lại phòng như thế nào, vừa vào phòng cậu đã nằm xuống, trong đầu không ngừng hiện lên câu nói vừa nghe được.

Đè bản thân mình dưới chân sao?

Hứa Thuần lơ đãng khép mí mắt, nếu Tạ Kiến Nguyên đang ôm ý nghĩ đó, thì cậu sẽ hùa theo anh, xem anh có bản lĩnh gì.

Sau khoảng bảy, tám phút, Hứa Thuần nghe thấy tiếng mở cửa, vì trong bóng tối, tiếng bước chân rất rõ ràng, nhưng có thể nghe rõ người đó đang cố gắng kiềm chế.

Tạ Kiến Nguyên nhìn Hứa Thuần đang ngủ yên bên cạnh, khóe cong nhẹ lên, tâm trạng anh rất tốt, nhẹ nhàng kéo chăn ra sau đó nằm xuống ngủ.

Hứa Thuần ngửi được mùi thuốc lá thoang thoảng trong không khí, có vẻ như Tạ Kiến Nguyên và Ngụy Gia Hòa vừa trốn trong nhà vệ sinh hút thuốc, vì toàn bộ căn hộ chỉ có nơi đó là không có máy quay.

Cậu suy nghĩ về những chuyện lộn xộn trong đầu, cuối cùng cũng không biết mình đã ngủ thϊếp đi.

Sáng hôm sau thức dậy, Hứa Thuần xuống lầu, thấy mọi người đã đến gần như đầy đủ ở bàn ăn trong phòng khách.

“Có vẻ tôi là người cuối cùng.” Hứa Thuần kéo ghế ngồi xuống, cười nói.

Tạ Kiến Nguyên đặt bánh mì và sữa trước mặt cậu, nhìn cậu không rời mắt.

“Của anh, Thuần ca.”

Hứa Thuần cố ý tránh ánh mắt của anh, nhận lấy và ừ một tiếng, sau đó nói cảm ơn.

Tạ Kiến Nguyên nhíu mày nhẹ, không biết có phải là ảo giác của mình không, anh luôn cảm thấy thái độ của Hứa Thuần hôm nay có gì đó kỳ lạ.

Thực ra Hứa Thuần không giận Tạ Kiến Nguyên, không phải là giận, mà là có chút uể oải.

Cậu hiểu tham vọng của Tạ Kiến Nguyên, khi cậu mới vào ngành cũng từng xác định mục tiêu là vượt qua một người nào đó.

Tuy nhiên, Tạ Kiến Nguyên đối với cậu lại rất thân thiện, luôn tươi cười, cậu không thể đoán được suy nghĩ của anh, có lẽ cậu thực sự già rồi, không theo kịp suy nghĩ của người trẻ ngày nay.

Sau bữa sáng, Hứa Thuần và mọi người lên đường đi đến địa điểm thực hiện nhiệm vụ đầu tiên.

Nhà thờ Đức Bà Florence là một địa điểm nổi tiếng của Ý, dịch sang tiếng Trung có nghĩa là "Thành phố của hoa", nhà thờ uy nghiêm, cổ kính, mái vòm nhiều màu sắc lấp lánh dưới ánh nắng.

Trước sân nhà thờ còn có cặp đôi mới cưới đang chụp ảnh, Hứa Thuần và Bạch Linh Linh đi bên nhau, họ cũng coi là có quen biết nhau, dù sao cũng ở chung nhau ở đoàn phim vài tháng.