Tạ Kiến Nguyên đi thẳng đến cửa nhà vệ sinh, nhẹ nhàng gõ cửa, thấp giọng nói: "Thuần ca, anh tắm xong chưa?"
Chờ vài giây, tiếng Hứa Thuần từ bên trong vang lên, giọng cậu có chút run rẩy.
“Cửa không mở được.”
Tạ Kiến Nguyên hơi sững sờ, sau đó mạnh mẽ kéo cửa, quả nhiên không hề nhúc nhích.
Anh tiến lại gần cửa, trầm giọng nói: “Đừng hoảng, tôi sẽ gọi nhân viên qua xem ngay.”
“...Cậu nhanh lên một chút.”
Trong phút chốc gương mặt Tạ Kiến Nguyên có chút ngỡ ngàng, anh chưa bao giờ nghe thấy Hứa Thuần yếu đuối như vậy, cậu luôn bình tĩnh ôn hòa, nhưng hiện giờ từ lời nói của cậu, Tạ Kiến Nguyên cảm nhận được nỗi hoảng sợ rất nhỏ.
Tất cả được bộc lộ trước mặt, khiến Tạ Kiến Nguyên không tự chủ được mà cong môi, nhưng nghĩ tới việc đang có máy quay, anh lại kiềm chế bản thân.
Nhân viên đã gọi người chuyên nghiệp đến, sau mười mấy phút, Hứa Thuần cuối cùng cũng có thể từ bên trong đi ra, lúc này mọi người ở tầng dưới đều tụ tập lại, biết chuyện cậu bị kẹt bên trong.
Bạch Linh Linh thấy cậu đi ra, khuôn mặt lo lắng cuối cùng cũng thể hiện sự nhẹ nhõm.
“Anh làm em sợ chết mất.” Cô ấy không nhịn được tiến lên trước mặt Hứa Thuần, có vẻ như để an ủi, ôm lấy cậu.
Ánh mắt Tạ Kiến Nguyên rơi trên người họ, đôi mắt đen sâu thẳm, miệng cười nói: “Thuần ca, mặt anh nhợt nhạt quá, nên ngồi xuống nghỉ một lát.”
Hiện tại Hứa Thuần chỉ cảm thấy cơ thể mềm nhũn, chân tay yếu ớt, thậm chí không có sức lực đẩy Bạch Linh Linh ra, cậu bị kẹt trong nhà vệ sinh tổng cộng hai giờ, bên trong toàn hơi nước nóng hổi, kèm theo không khí không lưu thông, cảm giác ngột ngạt nóng bức, hiện giờ đầu óc quay cuồng.
Tạ Kiến Nguyên không chút biến sắc, tiến lên đỡ cậu ngồi xuống, tách tay Bạch Linh Linh ra, mọi người trong phòng đều không chú ý, kể cả Hứa Thuần đang được đỡ cũng không nhận ra mình đang được anh giúp đỡ.
Sau một phen hốt hoảng, mọi người đều an ủi Hứa Thuần vài câu, rồi thấy trời đã khuya, mỗi người trở về phòng mình.
Trong phòng chỉ còn lại Tạ Kiến Nguyên và Hứa Thuần, Hứa Thuần nằm ở nửa kia của giường đọc sách, giữa hai người cách nhau một khoảng không gian rộng.
Cậu mặc bộ đồ ngủ, tóc đen còn ẩm ướt, gương mặt trắng trẻo đeo kính mắt gọng mảnh, trông càng thêm thanh lịch tuấn tú.
“Thuần ca, anh muốn uống nước không?”
Tạ Kiến Nguyên quan sát khuôn mặt cậu, phát hiện tình trạng đã tốt hơn trước, trong lòng cũng nhẹ nhõm phần nào.
Hứa Thuần nghe thấy tiếng nói, quay đầu cười với anh, ánh mắt chứa đựng ý cười chân thành.
“Cảm ơn cậu.”
Cậu thực sự rất biết ơn Tạ Kiến Nguyên hôm nay đã đến tìm mình, nếu không thì không biết cậu còn bị kẹt bao lâu nữa.
Trong lòng Tạ Kiến Nguyên cũng biết lời cảm ơn của cậu có ý nghĩa gì, không khỏi mỉm cười nhẹ nhàng.
Khi hai người nằm trên giường, không khí đột nhiên trở nên hơi gượng gạo.
Cuối cùng Tạ Kiến Nguyên là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng, nhìn vào bìa sách trong tay cậu, cười hỏi: “Anh đang đọc sách gì vậy?”
Hứa Thuần ngước bìa sách lên, cười đáp: “Cuốn ‘Người Tình’ của Marguerite Duras.”
Vì chuyện vừa rồi, Hứa Thuần cảm thấy khoảng cách giữa mình và Tạ Kiến Nguyên đã gần hơn nhiều, hiếm hoi chủ động hỏi: “Cậu đã đọc chưa?”
Tạ Kiến Nguyên cười: “Đọc một khúc đầu, có hay không?”
Hứa Thuần nghiêm túc gật đầu, nhìn anh nói: “Hay.”
Sau khi nói xong, cậu thấy Tạ Kiến Nguyên không nhịn được mà cong môi cười.
“Có chuyện gì vậy?” Vẻ mặt Hứa Thuần hơi bối rối hỏi.