Sau khi Tạ Kiến Nguyên nói ra lời này, không chỉ người khác mà ngay cả bản thân Hứa Thuần cũng cảm thấy bất ngờ, nhưng do cậu quản lý tốt biểu cảm khi hoạt động trong ngành, nên không để lộ điều gì quá lớn.
Phòng Tạ Kiến Nguyên được phân ở tầng hai, Hứa Thuần mang hành lý vào phòng, sau đó chuẩn bị lấy đồ vệ sinh cá nhân ra.
Trong phòng có lắp đặt camera hai bên, Hứa Thuần biết mình cần tương tác với khán giả, vừa sắp xếp hành lý vừa tự nói một mình.
Lúc này Tạ Kiến Nguyên mở cửa bước vào, cười hỏi: "Tiền bối, anh muốn tắm sao? Tôi giúp anh bật nước nóng lên nhé."
Sau một ngày bận rộn, cơ thể Hứa Thuần quả thực rất mệt mỏi.
"Cảm ơn." Cậu nói xong thì dừng lại một chút, khóe miệng hé nở một nụ cười nhẹ: "Cậu không cần gọi tôi là tiền bối đâu, nếu không phiền thì gọi tôi Thuần ca là được."
Tạ Kiến Nguyên hơi ngạc nhiên, ánh mắt dừng trên khuôn mặt cậu, cười gọi một tiếng "Thuần ca."
Không phải Hứa Thuần hơn Tạ Kiến Nguyên vài tuổi, mà do thời gian ra mắt của Hứa Thuần sớm hơn anh nhiều năm. Khi Hứa Thuần mới hơn một tuổi đã quay quảng cáo tã, lúc còn học trung học đã ký hợp đồng với công ty quản lý hiện tại, tham gia một bộ phim tình cảm gia đình trong vai con trai của nữ chính. Nếu nói về kinh nghiệm, Hứa Thuần có thể được coi là người có kinh nghiệm nhất trong số những người tham gia chương trình này.
Hứa Thuần chờ Tạ Kiến Nguyên rửa mặt xong thì vào nhà vệ sinh, giữa bồn rửa và phòng tắm có một lớp kính mờ, không lo người khác bất ngờ xông vào gây bối rối, nhưng Hứa Thuần vẫn không quên khóa cửa lại.
Tắm khoảng nửa giờ, Hứa Thuần từ từ mặc quần áo, vừa lau đầu vừa chuẩn bị mở cửa ra.
Nhưng phát hiện tay nắm cửa không hề phản ứng, mặt cậu biến sắc, tim như bị người ta mạnh mẽ kéo chặt, không nhịn được gõ cửa kêu lên.
"Có ai không? Tạ Kiến Nguyên? Cậu có trong phòng ngủ không?"
Lắng nghe một lúc, không nghe thấy tiếng động nào bên ngoài, có lẽ Tạ Kiến Nguyên đang ở dưới lầu cùng mọi người.
Vẻ mặt bình tĩnh của Hứa Thuần hiếm khi lộ ra sự lo lắng, khi còn nhỏ cậu từng bị kẹt một mình trong thang máy, ở trong không gian kín vài giờ, cuối cùng cửa mở ra chỉ thấy một loạt gạch, sau đó mới biết lúc đó thang máy mất kiểm soát, dừng giữa hai tầng, lộ ra chính là gạch. Mặc dù cuối cùng vẫn được cứu, nhưng cậu vẫn sợ không gian kín, chỉ đến khi trưởng thành mới dần cải thiện.
Nhưng cảm giác lúc này…
Mặt Hứa Thuần tái nhợt, móng tay không kìm chế cắm sâu vào lòng bàn tay, trán ẩn ẩn có lớp mồ hôi lạnh, dù lý trí nói cuối cùng sẽ có người phát hiện ra, chỉ là vấn đề thời gian, nhưng mỗi phút mỗi giây hiện tại đều khó khăn với cậu, không chỉ vì tâm lý, mà ngay cả hơi thở cũng thấy khó khăn.
Lúc này ở phòng khách tầng dưới, mọi người đang nói chuyện ồn ào, Tạ Kiến Nguyên có vẻ hơi mất tập trung, anh cúi đầu nhìn đồng hồ, nhíu mày.
"Có chuyện gì vậy?" Lục Nhàn nhận thấy biểu hiện của anh không bình thường, tò mò hỏi nhỏ.
Tạ Kiến Nguyên nói khẽ: "Đã hơn một giờ rồi, Thuần ca vẫn chưa ra."
Ngụy Gia Hòa nghe thấy lời nói của anh, cười đùa: "Biết đâu người ta tắm lâu, chẳng lẽ ngất xỉu trong đó."
Vẻ mặt Tạ Kiến Nguyên không hề thả lỏng, anh đứng dậy cười nói: "Tôi đi xem một chút, các cậu cứ tiếp tục nói chuyện đi."
Nói xong, anh lên lầu, người quay phim của anh và một số nhân viên cũng theo vào phòng ngủ.