"Không hẳn là quan hệ tốt, chỉ là hơi quen biết một chút."
"Ồ! Anh ấy có kí©ɧ ŧɧí©ɧ lòng tự trọng của cậu không? Tôi đã lâu không thấy cậu hăng hái như vậy."
Trước đây cũng có chuyện tương tự, vì Tạ Kiến Nguyên luôn tỏ ra thờ ơ với mọi thứ, hồi cấp ba anh tham gia đội tennis, nhưng vì thái độ không nghiêm túc mà bị đội trưởng mắng mỏ, thậm chí nói thẳng anh là kẻ vô dụng, con nhà giàu không làm nên trò trống.
Lúc đó Tạ Kiến Nguyên không hề tức giận, thậm chí sau đó còn luôn bám đuôi đội trưởng để xin dạy, chỉ sau vài tháng, anh đã đánh bại đội trưởng trong một giải đấu lớn, cái nhìn từ trên xuống của anh khi đó khiến Ngụy Gia Hòa vẫn nhớ mãi.
Ngụy Gia Hòa lắc đầu, âm thầm chia buồn cho Hứa Thuần vẫn chưa biết gì. Có vẻ như Tạ Kiến Nguyên không thể yên tâm nếu không đè bẹp cậu.
Tạ Kiến Nguyên không nói gì, chỉ cười nhẹ rồi chuyển đề tài, nói thêm vài câu rồi cúp máy.
Đúng bảy giờ rưỡi, họ bắt đầu ăn cơm. Hứa Thuần ngồi ở bàn ăn, ban đầu hơi ngại ngùng, nhưng sau khi thử một miếng, cậu lập tức quên hết mọi lo lắng.
"Không ngờ cậu lại nấu ăn giỏi vậy." Ánh mắt Hứa Thuần toát lên vẻ không thể tin được.
"Dù sao cũng sống một mình mà." Tạ Kiến Nguyên cúi người xuống, đổ một ít thức ăn mèo vào bát.
Khi anh đứng dậy, vừa kịp thấy Hứa Thuần loại bỏ rau ra khỏi đĩa, không khỏi bật cười: "Không ngờ tiền bối còn kén ăn nữa."
Khuôn mặt Hứa Thuần ửng đỏ, cảm thấy nóng ran, "Thỉnh thoảng mới thế."
Tạ Kiến Nguyên nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cậu, híp mắt lại, hạ tông giọng thấp đến mức không thể nghe thấy: "Không ngờ lại giống như trẻ con vậy."
Hứa Thuần vội vàng chuyển đề tài, nhìn con mèo trắng đang chậm rãi nhai thức ăn trên sàn, nhẹ nhàng nói: "Cậu nuôi Zora từ bao giờ thế?"
Tạ Kiến Nguyên suy nghĩ một lúc đáp: "Một năm trước, một bạn học biết tôi thích mèo nên tặng cho tôi."
Hứa Thuần tùy ý nói: "Vậy bạn học của cậu tốt với cậu lắm."
Tạ Kiến Nguyên mỉm cười, không đồng tình cũng không phản đối.
Bỗng nhiên, Hứa Thuần cảm thấy lòng mình chợt rung động, cân nhắc lời nói rồi hỏi: "Bạn học đó cậu quen biết khi du học ở nước ngoài à?"
Tạ Kiến Nguyên ngạc nhiên, nhướng lông mày: "Sao anh biết?"
Trái tim Hứa Thuần dần nặng trĩu, nhưng khuôn mặt vẫn giữ nụ cười dịu dàng: "Đoán mò thôi."
Rõ ràng Tạ Kiến Nguyên không tin lời cậu, nhưng thấy Hứa Thuần không muốn giải thích, anh cũng thức thời không hỏi nữa.
Hứa Thuần liếc nhìn con mèo trắng trên mặt đất, cảm thấy trong lòng có chút phức tạp. Có vẻ như Tưởng Tu Nghiêm đã dùng chút mưu mẹo, muốn tặng cho người trong lòng mình một con mèo. Có một vật nuôi chung giữa họ, như vậy ít nhất cũng có lý do để giữ liên lạc, thậm chí có thể tận dụng cơ hội này để ghé thăm nhà của anh.
Hứa Thuần cười mỉa mai, có vẻ như người đó đã dành không ít tâm tư.
Khi nhắc tới người kia, Hứa Thuần không còn hứng thú ở lại chỗ này nữa, vội vã ăn xong bữa cơm rồi chơi đùa với con mèo một chút, sau đó chào tạm biệt Tạ Kiến Nguyên trở về nhà mình.
Hôm sau khi rời công ty, Hứa Thuần nhận được thông báo từ Tô Lệ, cô báo cho cậu biết kết quả của buổi thử vai trước đó.
Mặc dù đã có linh cảm không lành, nhưng trong lòng vẫn còn một chút hy vọng.
"Kết quả đã có rồi." Tô Lệ nhìn cậu, môi đỏ mọng hé mở, trong mắt lần đầu tiên có chút tươi cười: "Đạo diễn đã chọn cậu cho vai nam chính."