Hứa Thuần cúi đầu vuốt ve lông mèo, hóa ra nó nghịch ngợm như vậy.
Tạ Kiến Nguyên nhìn hành động của cậu, mỉm cười nhẹ, "Mèo rất sợ người lạ, nó hiếm khi thân thiện với người khác, có vẻ nó cũng muốn chơi với anh."
Nhìn thấy biểu cảm của Hứa Thuần hơi thư giãn, anh mỉm cười, nói tiếp: "Tiền bối có muốn vào nhà chơi với nó không?"
Hứa Thuần nhìn vào đôi mắt xanh xinh đẹp của con mèo trong lòng, nhìn nó một lúc, không khỏi cảm thấy xao động, nhưng lý trí nói với cậu không nên đồng ý, đúng lúc này Zora nhẹ nhàng ‘meo’ một tiếng, duyên dáng liếʍ liếʍ tay cậu.
Bại trận.
Hứa Thuần thở dài trong lòng, sau đó khẽ mím môi, hơi xấu hổ nhìn Tạ Kiến Nguyên cười: "Vậy thì phiền cậu."
Căn nhà của Tạ Kiến Nguyên trang trí khác biệt hoàn toàn so với nhà cậu, phong cách nội thất lạnh lẽo, giản dị, chủ yếu là tông màu xám trắng, gần cửa sổ phòng khách đặt bình hoa gốm sứ.
Điều làm Hứa Thuần ngạc nhiên nhất là mặc dù là đàn ông nhưng nhà của Tạ Kiến Nguyên lại quá sạch sẽ.
Hứa Thuần biết thói quen vệ sinh cá nhân của bạn cùng phòng thời đại học, cũng quen với căn hộ độc thân đầy tất và quần áo bẩn, mặc dù bản thân không đến mức quá đáng như vậy, nhưng cậu cũng chỉ dọn dẹp vệ sinh sơ sài.
Nhưng nhà của Tạ Kiến Nguyên lại rất sạch sẽ, ngăn nắp đến kỳ lạ, thậm chí trên sàn nhà không thấy một sợi tóc, các đồ vật cũng được sắp xếp gọn gàng theo kích thước.
"Tiền bối, anh cứ ngồi tự nhiên." Tạ Kiến Nguyên đi kéo rèm cửa, rồi vào bếp, "Tôi đang chuẩn bị nấu ăn, sẽ làm thêm một phần cho anh."
Hứa Thuần cười khổ, kiếp trước chắc chắn mình sẽ không bao giờ đến nhà của Tạ Kiến Nguyên, thậm chí còn để anh nấu ăn cho mình.
Điện thoại trên bàn trà đột nhiên reo lên, Hứa Thuần đứng dậy, cầm điện thoại đi vào bếp.
Thấy Tạ Kiến Nguyên đang chăm chú cắt rau, gương mặt anh thanh tú, sâu thẳm, ngay cả khi làm việc này, mỗi cử chỉ vẫn đầy quyến rũ, không hề có cảm giác xa lạ, nếu những fan nữ bên ngoài nhìn thấy anh như thế này, chắc chắn sẽ phấn khích hét lên không ngừng.
"Điện thoại của cậu."
Hứa Thuần đưa điện thoại cho anh, Tạ Kiến Nguyên nhận lấy, nói một tiếng ‘cảm ơn’. Anh liếc nhìn màn hình đang hiển thị cuộc gọi đến, nhanh chóng bắt máy.
Hứa Thuần biết điều rời khỏi bếp, cậu không có thói quen nghe lén người khác nói chuyện điện điện.
"Ngụy Gia Hòa, có chuyện gì vậy?" Tạ Kiến Nguyên nghiêng đầu, má kề vai, kẹp chặt điện thoại để không bị rơi.
"Nguyên ca, ra ngoài chơi đi! Ở đây toàn gái xinh da trắng!" Tiếng nhạc DJ sôi động hòa cùng tiếng người nói từ đầu dây bên kia.
Tạ Kiến Nguyên cười, chửi một tiếng: "Cậu lại đi chơi à? Quên mất việc công ty phạt cậu gần đây à?"
Ngụy Gia Hòa nói: "Người quản lý của tôi vừa nghe tin nội bộ, vai diễn tôi thử vai lần trước có lẽ đã bị loại rồi, tôi muốn say để quên sầu."
Tạ Kiến Nguyên hạ một dao xuống.
"Nguyên ca, cậu đang làm gì vậy? Sao tôi nghe thấy tiếng băm thớt, nghe có vẻ ghê gớm."
"Tôi đang nấu ăn."
Ngụy Gia Hòa có vẻ hơi say, lời nói cũng trở nên táo bạo, “Nguyên ca, cậu già rồi à? Ở nhà nấu ăn một mình."
Tạ Kiến Nguyên nói: "Không phải một mình, trong nhà còn có khách."
"Là ai vậy?"
"Hứa Thuần."
"Cái gì, sao cậu lại ở chung với anh ấy?!"
"Hôm nay tôi mới phát hiện anh ấy ở ngay cạnh nhà tôi."
"Từ bao giờ cậu lại quan hệ tốt với anh ấy vậy, còn mời về nhà, không phải cậu sợ bẩn lắm sao? Tôi đến nhà cậu mà cậu còn muốn ném giày của tôi ra ngoài cơ mà."