"Thật sao?" Hứa Thuần không giấu nổi niềm vui trên khuôn mặt.
Tô Lệ cũng cảm thấy có chút không thể tin được, bởi vì cô thấy rõ vẻ mặt rệu rã của Hứa Thuần hôm đó.
Trong lòng Hứa Thuần không thể không hào hứng, mục tiêu đầu tiên trong cuộc đời mình đã đạt được, làm sao có thể không vui.
Nguyên nhân cậu được chọn có lẽ là do kinh nghiệm tích lũy qua hai kiếp, kỹ năng diễn xuất ngày càng mài giũa đến độ hoàn mỹ.
Tô Lệ lo cậu quá tự mãn, không nhịn được mà lại hất một gáo nước lạnh: "Nhưng đừng vui mừng quá sớm, tin tức tôi nghe được là vai em trai nam chính do Tạ Kiến Nguyên đảm nhiệm, hai người có phong cách diễn xuất tương tự, cẩn thận đề phòng đoàn đội của cậu ta chơi xấu."
Hứa Thuần cười nhẹ, gật đầu tỏ ý mình đã biết.
Ở một phía khác, Tạ Kiến Nguyên vừa tham gia xong chương trình giải trí, lúc rời khỏi đài truyền hình thì thấy nhiều fan vẫn đang cầm biển chờ mình trong gió lạnh, khi thấy anh xuất hiện, họ lập tức hò reo vui sướиɠ.
Tạ Kiến Nguyên nở nụ cười hoàn hảo, vẫy tay chào họ, cho đến khi đi vào trong xe bảo mẫu dưới sự bảo vệ của vệ sĩ thì mới không còn nghe thấy những tiếng hò hét chói tai đó nữa.
"Chắc cậu đã nhận được thông báo rồi nhỉ." Người ngồi ghế phụ lái là Trần Á, quản lý của Tạ Kiến Nguyên, cậu ta quay đầu lại nói: "Phim này anh phải chú ý đấy."
Tạ Kiến Nguyên cười, trên mặt toát ra vẻ quyết tâm: "Tất nhiên."
Trần Á nhìn thấy vẻ mặt của anh, nhận thấy có gì đó khác thường, nhưng không hỏi ra.
Cậu ta được giao nhiệm vụ phục vụ "hoàng tử" này, thật sự là có khổ mà không thể nói, nhưng công bằng mà nói, Tạ Kiến Nguyên rất ít khi nổi giận, thường xuyên mỉm cười với mọi người, trông có vẻ dễ gần, nhưng cậu ta đã từng chứng kiến cảnh Tạ Kiến Nguyên nổi giận, từ đó có chút sợ anh.
"À, hôm nay Tưởng tổng tới tìm anh, thấy anh đang làm việc nên không làm phiền."
Cậu ta đột nhiên nhớ ra điều này, tùy tiện nói.
Tạ Kiến Nguyên khẽ nhíu mày, gật đầu nói: "Biết rồi, tôi sẽ gọi lại cho anh ấy sau."
Khi anh gọi điện cho Tưởng Tu Nghiêm, bên kia có vẻ huyên náo, nhạc nền rất ồn ào.
"Anh đang ở cùng Ngụy Gia Hòa à?" Nghe thấy âm nhạc quen thuộc này, anh liền nhớ đến Ngụy Gia Hòa.
Có vẻ Tưởng Tu Nghiêm bên kia đang cười: "Thằng nhóc kia đã say khướt rồi, bảo em đến đón nó."
Tạ Kiến Nguyên chế nhạo một tiếng: "Sao cậu ta lại uống giỏi thế."
Tưởng Tu Nghiêm lại cười, sau đó bỗng nhiên im lặng, một lúc lâu sau mới như tùy tiện hỏi: "Nghe nói gần đây em và người tên là Hứa Thuần thân thiết lắm nhỉ?"
---
Khi đến quán bar đã hơn mười giờ tối, nhưng bất ngờ nhạc nền lại là giai điệu piano nhẹ nhàng, nhiều người trẻ ngồi trong quán uống rượu và trò chuyện.
Tạ Kiến Nguyên đi thẳng đến một góc yên tĩnh của quán, vừa ngồi xuống đã tháo mũ lưỡi trai ra, sau đó đá nhẹ vào Ngụy Gia Hòa đang say rượu bất tỉnh trên sofa đối diện.
“Cậu ta còn có thể đi được không? Tôi không muốn lát nữa phải dìu cậu ta.”
Tưởng Tu Nghiêm rót cho Tạ Kiến Nguyên một ly rượu, cười nhìn anh, “Có lẽ là không.”
Tạ Kiến Nguyên lẩm bẩm một tiếng, nhưng không nhận ly rượu Tưởng Tu Nghiêm đưa, thay vào đó anh kiểm tra điện thoại, chuẩn bị gọi xe đến đón họ.
“Khi nãy em vừa nói qua điện thoại, em và người tên Hứa Thuần trở thành hàng xóm là như thế nào?”
Tạ Kiến Nguyên nhíu mày, ngẩng đầu nhìn hắn trầm giọng hỏi: “Anh hỏi chuyện này làm gì?” Tại sao hắn lại quan tâm đến chuyện của Hứa Thuần đến thế.