Cậu tự hỏi có nên chào hỏi hàng xóm mới hay không, thôi, đến lúc đó tính.
Sau đó, Hứa Thuần toàn tâm toàn ý lao vào lịch trình bận rộn, thậm chí còn tham gia nhiều bữa tiệc mà trước đây không bao giờ tham dự, làm việc hết mình đến mức Tô Lệ cũng phải nói: “Cậu bị sao thế? Khác hẳn Hứa Thuần trước kia.”
Hứa Thuần chỉ mỉm cười, nhẹ giọng hỏi: “Thật sao?”
Tô Lệ gật đầu, “Nhưng mà cũng tốt.” Cô dừng lại một chút, rồi như nhớ ra điều gì đó, cảnh cáo: “Ở bữa tiệc hôm nay, dù thấy gì nghe gì cũng không được nói lung tung, biết chưa?”
“Tôi biết rồi.”
Sau khi đỗ xe, Hứa Thuần đi theo Tô Lệ lên lầu, cuối cùng dừng lại trước cánh cửa của một căn phòng riêng, cửa vừa mở ra cậu liền ngửi thấy mùi thuốc lá nồng nặc.
“Đừng, Lý tổng, xin anh đừng như vậy.”
Trên bàn ăn, một người đàn ông trung niên béo tròn đang sàm sỡ một nữ diễn viên mới vào nghề, trước hành động ghê tởm của ông ta, cô gái sợ hãi đến mức tái mặt, trông rất hoảng loạn.
Hứa Thuần nhìn thấy cô ấy, biết ngay là ai, không phải vì cô ấy nổi tiếng, mà là vì tin tức tự tử cùng với vài từ tiếc thương cho cô ấy đã từng được đăng trên báo ở kiếp trước.
Giờ đây, cậu có lẽ biết nguyên nhân tự tử của cô ấy. Hứa Thuần định mở miệng nói gì đó, bỗng nhiên nghe thấy một người ngồi ở trên bàn ăn nói đùa: “Tưởng tổng làm sao vậy, nhìn gì mà say sưa thế, chăm chú đến mức gọi anh cũng không nghe thấy.”
Hứa Thuần cứng người, kinh ngạc nhìn qua, khi thấy khuôn mặt đó, cậu như bị sét đánh, đứng chết trân tại chỗ.
Tưởng Tu Nghiêm?!
“Sao còn không ngồi xuống, Tiểu Hứa.” Một người đàn ông trung niên hói đầu ngồi ở ghế giữa, châm một điếu thuốc, trong đôi mắt hí hiện lên ý xấu.
Hứa Thuần ngẩn người một chút, cố gắng bình tĩnh, rất nhanh phục hồi vẻ bình thường, chỉ thấy cậu vươn tay chào hỏi mọi người trong phòng, cho đến khi đi tới trước mặt Tưởng Tu Nghiêm, ý cười trên môi không dễ nhận ra giảm đi một chút.
“Chào anh.”
Ánh mắt Tưởng Tu Nghiêm chăm chú nhìn vào khuôn mặt cậu, gương mặt đẹp trai xuất hiện vẻ mê mang, khiến Hứa Thuần cảm thấy buồn nôn, nhưng may mắn cậu kiềm lại được.
Tưởng Tu Nghiêm tỉnh táo trở lại, cười nói: “Chúng ta lần đầu gặp nhau phải không?”
Thấy Hứa Thuần gật đầu, Tưởng Tu Nghiêm nửa đùa nửa thật nói: “Tôi luôn cảm thấy chúng ta đã gặp nhau ở đâu đó.”
Xung quanh vang lên tiếng cười đùa, “Tưởng tổng, anh đang xem người khác là em Lâm* rồi à.”
*Hiểu nôm na là tra công đang bi luỵ, đa nghi trong tình yêu.
Mọi người ở đây đều là người thông minh, ai cũng thấy được Tưởng Tu Nghiêm có chút hứng thú với Hứa Thuần, những người nhanh trí đã bắt đầu có tính toán riêng của họ.
Tô Lệ bị người đàn ông trung niên bên cạnh gọi đi, ông ta thì thầm vài câu vào tai cô, nghe xong cô nhíu mày nhẹ nhưng cũng không phản bác.
Hứa Thuần giữ vẻ mặt không đổi dưới tiếng cười cợt nhã của những người xung quanh , khóe miệng cậu mang nụ cười nhẹ nhàng.
“Có thể chúng ta đã gặp nhau kiếp trước.”
Tưởng Tu Nghiêm ngẩn người, ánh mắt nhìn Hứa Thuần có chút nghiêm túc.
Kiếp trước, Hứa Thuần rất ghét những bữa tiệc này, luôn cố gắng tránh tham dự, vì thế mà đã phật lòng không ít quyền quý.
Bởi vì chủ đề ở những bữa tiệc này thường liên quan đến ‘phụ nữ’ và ‘tiền bạc’, đây là những tài sản họ tự hào khoe khoang.
“Trương tổng, đừng thế, không thể ăn một bữa cơm ngon sao?”