Người đàn ông mập mạp đang lén lút đưa tay dưới váy của một cô gái, cô ấy sợ hãi đến nỗi gần như khóc ra, nhìn quanh như kêu cứu.
“Ra ngoài ‘giao lưu’ mà còn giả vờ trong trắng, chẳng lẽ muốn tạo chút tình thú lạt mềm buộc chặt sao?”
Cô ấy liên tục lắc đầu: “Không phải, người quản lý của tôi nói chỉ cần tôi đi ăn và nâng ly chúc mừng cùng các ngài là được.”
Tiếng cười vang lên sau lời nói của cô ấy, “Cô gái nhỏ này thú vị đấy, nhìn có vẻ còn trong trắng, ai muốn không?”
Hứa Thuần nhìn thấy vẻ tuyệt vọng trên khuôn mặt cô gái, chau mày nhẹ, cuối cùng vẫn mở miệng chuyển chủ đề: “Hôm nay Văn tổng không đến sao?”
Lời này vừa ra, tiếng cười của mọi người đột ngột dừng lại, Trương tổng kia cũng bối rối rút tay về, Hứa Thuần này sao lại đυ.ng chạm đến Văn tổng nổi tiếng ăn chơi thế, dù là ngôi sao nào trong giới giải trí, không quan trọng là ai, ông ta nhất định phải có được.
Không ngờ lần trước lại đυ.ng phải rắc rối lớn, ngôi sao nữ tung tin ông ta lên mạng, lập tức gây ra một làn sóng dư luận lớn, giờ đây giá cổ phiếu công ty giảm, thị trường đã mất biết bao nhiêu tỷ.
Cô ấy thấy mọi người xung quanh như mất hứng thú với mình, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhìn thấy Hứa Thuần nhìn mình, rồi chớp mắt, cảm thấy vô cùng xúc động vì cậu đã giúp mình.
Sau bữa tiệc, Hứa Thuần đi ra khỏi khách sạn, nghe thấy có người gọi mình từ phía sau, quay đầu nhìn lại thì thấy là cô gái vừa rồi, nếu không nhớ nhầm thì tên cô ấy là Sở Hi.
“Sở Hi?” Cậu thử gọi tên cô ấy, quả nhiên thấy vẻ mặt cô ấy mừng rỡ.
“Tiền bối, anh biết tên tôi à?”
Hứa Thuần cười nhẹ, ánh mắt mang theo chút thương cảm, không nói với cô ấy cậu biết tên cô ấy là do kiếp trước từng thấy trên tin tức tự tử.
“Vừa rồi, cảm ơn anh.”
Sở Hi cúi người, nghĩ tiền bối thật tốt bụng, sau đó lại ngẩng đầu cười: “Tôi nói mà, tiền bối không phải là người thích làm khó người mới.”
Hứa Thuần trong lòng chợt động, nửa đùa nửa thật nói: “Sao? Có ai nói tôi làm khó người mới à?”
Sở Hi biết mình nói lỡ, lắp bắp không muốn nói ra người đó.
"Tôi đoán chắc là Tạ Kiến Nguyên," Giọng Hứa Thuần dịu dàng, trông không hề giận dữ.
Điều này khiến Sở Hi cũng không kìm được mà mạnh dạn hơn, "Anh ấy cũng chỉ hiểu lầm thôi, anh ấy tưởng tiền bối không thích mình."
Hứa Thuần cười một cái: "Cậu ta không hiểu lầm đâu."
Lời nói vừa dứt, nụ cười trên mặt Sở Hi cứng đờ, còn chưa kịp phản ứng, cô ấy đã thấy Hứa Thuần quay người vẫy tay, tự nhiên quay lưng bỏ đi.
Sau khi lên xe, Hứa Thuần dùng ngón tay xoa xoa thái dương sưng lên, vì lúc vội vàng rời đi cậu đã thấy Tưởng Tu Nghiêm bước ra từ khách sạn.
Nhưng cậu cũng không biết mình tại sao lại nói như vậy, nếu xét cho cùng Tạ Kiến Nguyên chẳng có lỗi gì cả, anh không biết chuyện giữa cậu và Tưởng Tu Nghiêm, cũng không biết Tưởng Tu Nghiêm thích anh.
Lý trí nói với cậu không nên giận trút lên người khác, nhưng mỗi khi nhìn thấy anh, cộng thêm thái độ hờ hững của anh với việc diễn xuất, thật khó để cậu bình tâm lại.
"Hôm nay mệt quá phải không?" Tô Lệ ngồi ở ghế phụ nhìn qua gương chiếu hậu.
Hứa Thuần lắc đầu: "Không sao."
Tô Lệ ừm một tiếng, sau đó im lặng một lát, rồi bất ngờ nói: "Tiểu Thuần, cậu thấy Tưởng tổng hôm nay thế nào?"
Hứa Thuần bất ngờ ngẩng đầu, không thể tin nhìn Tô Lệ, nụ cười ấm áp trên mặt dần tan biến, "Chị có ý gì?"