Tạ Kiến Nguyên vẫn còn hơi mê mẩn, như thể vẫn chưa thoát ra khỏi vai diễn.
Lúc nãy, khí thế của anh hoàn toàn bị Hứa Thuần áp đảo, mọi hành động đều bị Hứa Thuần kiểm soát.
Thú vị.
Tạ Kiến Nguyên lấy lại tinh thần, ánh mắt theo dõi từng cử chỉ của Hứa Thuần. Từ khi có trí nhớ đến nay, đây là lần đầu tiên anh gặp người khiến mình phải chịu thua, chuyện này khiến anh cũng phần nào thu lại tâm trạng vui đùa.
Thành thật mà nói, Hứa Thuần bây giờ cũng hơi bồn chồn, đạo diễn Vương nổi tiếng là người nghiêm khắc, mặc dù cậu đã dành nhiều công sức cho vai diễn Tống Dã, nhưng trong lòng vẫn không chắc chắn.
Cuối cùng đạo diễn Vương không nói gì nhiều, nhìn thái độ thì không thấy có gì khác biệt, chỉ bảo cậu quay về chờ thông báo.
Nghe những lời này, trái tim Hứa Thuần dần chìm xuống, kiếp trước cũng vậy, bảo cậu về chờ thông báo, kết quả là bị loại.
Khi bước ra khỏi phòng thử vai, vẻ mặt Hứa Thuần vẫn hơi mơ màng, Tô Lệ liếc nhìn vẻ mặt cậu, với trí tuệ sâu sắc của cô, làm sao không đoán ra kết quả, mặc dù đã dự đoán được kết cục nhưng vẫn cảm thấy hơi thất vọng.
"Chiều nay cậu phải đến đoàn phim một chuyến, hôm nay có phân đoạn của cậu." Tô Lệ rất giỏi che giấu suy nghĩ của mình, dùng giọng điệu như nói chuyện công việc thông báo cho cậu.
Hứa Thuần cười mỉm gượng gạo: "Biết rồi, chị Tô."
Trong kiếp trước, Tô Lệ là người quản lý của cậu, ban đầu thực sự rất tận tâm vì cậu, nhưng sau khi cậu dần dần trở nên không biết cố gắng, cô cũng quyết đoán chuyển trọng tâm sang người mới khác, đó chính là Lục Nhàn.
Hứa Thuần không hề trách Tô Lệ, vì xã hội luôn đặt lợi ích lên hàng đầu, nếu muốn nói về tình cảm, thì chắc chắn sẽ gặp khó khăn.
Buổi chiều, cậu đến đoàn phim, bộ phim này là nói về chủ đề công sở, vai diễn của Hứa Thuần là nam chính, cần diễn vai một luật sư.
Cho đến khi kết thúc việc quay phim, Tưởng Tu Nghiêm quả thật không xuất hiện, nhưng nghĩ lại cũng đúng, hiệu ứng bướm trong kiếp này đã gây ra một chuỗi thay đổi.
Nếu Tạ Kiến Nguyên đến thử vai, thì Tưởng Tu Nghiêm tất nhiên sẽ không thể đến đây.
Sau một ngày dài làm việc, Hứa Thuần ngồi trên xe của công ty trở về khu chung cư của mình.
Cậu vừa bấm nút thang máy, vừa gọi điện cho bố mẹ nuôi.
“Ừm, mọi thứ đều tốt cả.”
“Mẹ đừng lo, con không lạnh đâu, sức khỏe con cũng rất tốt.”
“Con biết rồi, mẹ cũng phải giữ gìn sức khỏe nhé.”
Cúp điện thoại, cậu bước vào thang máy, nhìn vào số tầng lần lượt thay đổi, bắt đầu chìm vào hồi ức.
Nói ra thì cậu và nhân vật Tống Dã của mình cũng có chút tương đồng, cả hai đều bị bố mẹ bỏ rơi từ nhỏ, nhưng may mắn thay, cậu gặp được một cặp bố mẹ nuôi tốt bụng, yêu thương cậu như con đẻ, thậm chí còn hơn.
May mắn là bản thân cậu vẫn còn sống.
“Ding—” Cửa thang máy mở ra, làm gián đoạn dòng hồi ức của Hứa Thuần, cậu nhìn thấy trước mắt mình là những người thợ sửa nhà đang khiêng đồ đạc.
Trên tầng này chỉ có hai căn hộ, căn bên cạnh lâu nay vẫn trống, trước đây nghe người của ủy ban nói đã có người mua, nhưng cậu không quan tâm lắm, đến hôm nay khi thấy những người thợ này thì mới nhận ra.
Khi đi qua căn nhà bên cạnh, Hứa Thuần không nhịn được mà nhìn vào bên trong, không thấy chủ nhà, nhưng nhìn nhà cửa đã sửa xong, chỉ cần dọn dẹp đồ đạc là có thể vào ở.