Vừa rồi cậu mơ về chuyện ở kiếp trước.
Kiếp trước sau khi chia tay với Tưởng Tu Nghiêm, cậu định rút lui khỏi giới giải trí đi du lịch tìm lại bản thân, nhưng không ngờ lúc lên núi lại gặp phải lở tuyết, chôn mình dưới lớp băng lạnh giá, cậu vốn tưởng mình sẽ chết ở đó nhưng không ngờ khi mở mắt ra bản thân lại sống lại vào bốn năm trước.
Bốn năm trước cậu chỉ mới hai mươi bốn tuổi, vẫn chưa gặp được Tưởng Tu Nghiêm, đang ở trên đỉnh cao sự nghiệp, nhận được nhiều tài nguyên quảng cáo lớn, trong giới giải trí cũng được xưng một tiếng "anh Hứa" cho dù đạo diễn nổi tiếng gặp cậu cũng phải nhường nhịn vài phần, chứ không giống như sau này khi cậu không còn nổi nữa, để mặc cho mọi người phớt lờ mình, chỉ vì một vai nhỏ mà đứng chờ cả ngày dưới trời gió lạnh.
Ông trời cho cậu trở lại thời điểm này, chắc chắn là biết cậu không cam lòng, nếu đã cho cậu một cơ hội sống lại cậu sẽ quý trọng nó.
Chẳng qua vì sao cậulại bỗng nhiên mơ về chuyện kiếp trước, chẳng lẽ là báo mộng chuyện gì sao?
Nghĩ đến chuyện này, con ngươi cậu co lại.
"Hôm nay là ngày mấy thế?"
Chỉ thấy cậu nắm chặt lấy tay thợ trang điểm, sắc mặt hơi tái nhợt.
"Hôm này là ngày mười bảy, có gì sao anh Hứa." Thợ trang điểm hơi khó hiểu những vẫn lịch sự trả lời.
Ánh mắt Hứa Thuần hơi híp mắt, cậu nhớ rất rõ, hôm nay chính là ngày cậu gặp Tưởng Tu Nghiêm.
Lúc trước khi đang ghi hình, cậu chú ý đến người đàn ông mặc vest mang giày da đứng bên cạnh đạo diễn đang nhìn chằm chằm mình yên lặng không nói gì.
Sau khi cậu ghi hình xong, hắn lại đến mời cậu đi ăn cơm. Lúc ấy tự nhiên có người đến mời đi ăn cơm cậu tất nhiên từ chối nhưng sau đó Tưởng Tu Nghiêm như bị ma nhập cứ luôn bám theo cậu cuối cùng bản thân mềm lòng, đồng ý cùng đi ăn cơm.
Không ngờ đến đó là bước đầu tiên đẩy cậu rơi vào vực sâu vạn trượng.
"Cậu đến chỗ này làm gì, đây không phải là chỗ trang điểm của cậu."
Bỗng nhiên, Hứa Thuần nghe thấy giọng thợ trang điểm vang lên trên đầu, chỉ thấy cô nhìn về phía cửa nói, trong giọng ẩn ẩn chút chán ghét không dễ nhận ra.
"Xin lỗi, tôi đi nhầm." Người kia vội vàng cúi đầu khúm núm nói xin lỗi.
Hứa Thuần cảm thấy người kia có chút quen thuộc, hơi nhíu mày, nhẹ nhàng nói: "Cậu ngẩng đầu lên."
Người kia cứng người, tựa như nghĩ mình đã chọc giận nhân vật lớn, nơm nớp lo sợ không dám nói lời nào.
Hứa Thuần nhíu mày càng sâu, thợ trang điểm bên cạnh chỉ nghĩ cậu muốn giáo huấn người mới lỗ mãng, đang chuẩn bị nói giúp Hứa Thuần bỗng nhiên có một giọng nói trầm bổng giàu cảm xúc vang lên.
"Rất xin lỗi, cậu ấy có hơi nhát, hy vọng cậu có thể tha thứ cho cậu ấy."
Người lên tiếng giải vây đang đứng sau cửa, chỉ thấy dáng người anh cao ráo, ngũ quan tuấn tú sắc sảo, mà gương mặt kia có bảy phần giống với Hứa Thuần.
Rõ ràng là Tạ Kiến Nguyên.
Hứa Thuần chỉ cảm thấy như sét đánh giữa trời quang, cả buổi vẫn chưa lấy lại tinh thần, kiếp trước hắn chỉ gặp Tạ Kiến Nguyên có mấy lần ít ỏi cơ bản là chưa từng nói chuyện qua.
Nhưng cậu nhớ rõ, dựa theo tiếp triển kiếp trước mà nói, hôm nay cậu căn bản sẽ không gặp Tạ Kiến Nguyên, cùng với người mới đang cúi đầu kia.
Không lẽ vì cậu sống lại tạo ra hiệu ứng bươm bướm sao?
Nếu nói như vậy, hôm nay cậu có lẽ sẽ không gặp được Tưởng Tu Nghiêm, không biết vì sao chuyện này làm cậu thở phào một hơi.
"Anh Hứa." Thợ trang điểm bên cạnh thấy cậu ngẩn người, vội vàng kéo ống tay áo cậu.
Hứa Thuần lúc này mới hồi thần, nhìn Tạ Kiến Nguyên. Thế nên mới phát hiện trong mắt anh thế mà lại ẩn ẩn có chút địch ý.
"Địch ý? Why?"
Chờ đến khi Hứa Thuần nhìn rõ, cậu có chút dở khóc dở cười, cảnh tượng vừa rồi, anh chắc chắn nghĩ mình đang ức hϊếp người mới. Khẳng định là tiền bối tính tình không tốt.
Mà chuyện hiểu lầm như vậy Hứa Thuần cũng không vội giải thích, cảm xúc của cậu đối với Tạ Kiến Nguyên có chút phức tạp, có chuyện hiểu lầm này cũng tốt, về sau ít có cơ hội ở chung hơn.