"Không có gì."
Hứa Thuần nhìn thấy vẻ lo lắng trên khuôn mặt của thợ trang điểm, có vẻ như sắc mặt của cậu lúc này thực sự không tốt. Cậu lắc đầu ra hiệu cho cô ấy không cần lo lắng, sau đó quay đầu nhẹ nhàng gật đầu với Tạ Kiến Nguyên, coi như là chào hỏi.
Tạ Kiến Nguyên nhìn chăm chú cậu một lúc, sau đó cười nói: "Đàn anh chắc chắn sẽ không so đo với người mới."
Hứa Thuần hơi giật mình, ánh mắt dừng lại trên người cậu nhóc vâng vâng dạ dạ bên cạnh. Cuối cùng cậu hiểu tại sao lại thấy người này quen mắt hóa ra là cậu ta chính là cái gai trong mắt của Tưởng Tu Nghiêm.
Lục Nhàn.
Người này không giống như vẻ bề ngoài của mình, cậu ta có tham vọng rất lớn, có thủ đoạn cùng kiên nhẫn, còn cực kỳ tàn nhẫn, nỗ lực leo lêи đỉиɦ của kim tự tháp. Cuối cùng, ở kiếp trước, cậu ta trở thành ngôi sao hàng đầu, tiếp quản rất nhiều tài nguyên lớn mà ban đầu thuộc về cậu.
Lý do cậu ta được gọi là cái gai trong mắt của Tưởng Tu Nghiêm là bởi vì cậu ta luôn dính lấy Tạ Kiến Nguyên.
Tạ Kiến Nguyên có một tính xấu, trời sinh anh đã có trách nhiệm đối với người yếu đuối và không thể không muốn bảo vệ họ. Còn Lục Nhàn là một người ích kỷ điển hình, sẽ tận dụng mọi tài nguyên đáng tin cậy xung quanh mình, bao gồm cả con người.
Suốt cả một hồi nghĩ ngợi, Hứa Thuần nở một nụ cười. Nhưng những điều này lại liên quan gì đến cậu? Trong kiếp này, cậu không định dính líu đến bất cứ ai hoặc bất cứ điều gì có quan hệ đến Tưởng Tu Nghiêm. Mọi chuyện cứ để họ tự xoay xở.
"Không sao, các cậu đi đi."
Hứa Thuần ngồi trên ghế xoay, ánh mắt quét qua hai người, nở một nụ cười tựa như không quan tâm.
Tạ Kiến Nguyên nhíu mày nhìn cậu một lúc, sau đó cúi đầu nhẹ như là chào tạm biệt, rồi quay lưng đi. Thấy vậy, Lục Nhàn vội vàng theo sau.
"Anh Hứa, những người mới bây giờ thiếu lễ phép quá."
Sau khi cánh cửa đóng lại, thợ trang điểm có vẻ vẫn còn bực mình thay cho Hứa Thuần, vừa chỉnh trang cho cậu vừa lải nhải.
Hứa Thuần vừa xem kịch bản tiếp theo vừa cười đáp: "Người mới bây giờ không phải dạng vừa, tôi cũng không thể nói nhiều."
"Làm sao có thể nói như vậy, ai dám không coi trọng anh Hứa chứ."
Hứa Thuần chỉ mỉm cười không nói, dù cậu xuất thân là ngôi sao nhí, qua nhiều năm cũng đóng không ít phim truyền hình nổi tiếng, cũng có thể coi là hàng ngôi sao nam hàng đầu, trong giới cũng có nhiều mối quan hệ.
Tuy nhiên, giới giải trí thay đổi rất nhanh, hôm nay cậu có thể đang rất nổi tiếng, nhưng ngày kia có thể sẽ bị lãng quên.
Kiếp trước cậu cũng đã trải qua cái kết cục đáng thương như vậy.
Nhưng cậu nói như vậy không chỉ vì lý do này, quan trọng hơn là Tạ Kiến Nguyên là một đại gia thực thụ.
Đối với anh, diễn xuất chỉ là trò chơi, nếu không nổi tiếng thì sẽ trở về kế thừa gia nghiệp. Nhưng ngay cả như vậy, mạng lưới quan hệ của anh vẫn tốt hơn nhiều so với những gì cậu đã phải vất vả kiếm được.
Thế giới này vốn đã không công bằng như vậy, cậu đã nỗ lực nhiều năm để đạt được vị trí hiện tại, nhưng khi đến nơi thì mới phát hiện ra có người đã sinh ra ở một độ cao mà cậu không thể chạm tới.
Lại nói về Tạ Kiến Nguyên và Lục Nhàn sau khi rời đi, hai người họ đi bên nhau trên hành lang.
Lục Nhàn cắn môi, lắp bắp một lúc, rồi lấy hết can đảm nói: "Cảm ơn anh."
Tạ Kiến Nguyên tỏ vẻ không quan tâm, vẫy tay, rồi mở cửa phòng trước mặt, "Chỉ là việc nhỏ, không cần để ý."
Vừa vào phòng, anh nhìn thấy người bạn tốt Ngụy Gia Hòa của mình, đang tán tỉnh một cô gái. Cô gái trông hơi xa lạ, có lẽ cũng mới vào nghề không lâu giống như anh.