Cậu trời sinh đã là một người đồng tính luyến ái, mà Tưởng Tu Nghiêm bất kể ngoại hình, gia cảnh hay khí chất đều vượt trội hơn cậu, hơn nữa lúc trước vì bản thân hắn theo đuổi cậu như dai như đỉa, khó khăn lắm mới khiến cậu đồng ý.
Cậu không muốn đoạn tình cảm này của họ là bao dưỡng và bị bao dưỡng, ít nhất theo quan điểm của cậu, chỉ đơn giản là muốn yêu đương mà thôi, nhưng nhiều năm sau đó sự nghiệp của Hứa Thuần đã bắt đầu xuống dốc, bởi vì Tưởng Tu Nghiêm không thích cậu ra ngoài lộ mặt, lúc đầu cậu chỉ nghĩ là người yêu chiếm hữu, nhưng hiện tại nghĩ lại, cậu thật sự thấy bản thân rất ngu.
Rõ ràng là sợ cậu làm trở ngại cho sự phát triển của Tạ Kiến Nguyên, vì hai người không chỉ có khuôn mặt giống nhau, mà phong cách diễn xuất cũng tương tự nhau, định sẵn sẽ trở thành đối thủ cạnh tranh.
Nhưng hiện tại cậu đã bỏ lỡ thời kỳ hoàng kim để phát triển dần bước vào hàng sao nam hết thời.
Chẳng qua cậu không ngờ bản thân đã trả giá nhiều như vậy đến cuối cùng lại rơi vào kết cục nhếch nhác, gặp phải loại chuyện phải làm thế thân cẩu huyết này.
Hóa ra bản thân cậu chính là thế thân của bạch nguyệt quang cầu mà không được của Tưởng Tu Nghiêm, hắn nhìn trúng chỉ là khuôn mặt này của cậu mà thôi.
Thật chất người mà Tưởng Tu Nghiêm thích là con trai độc nhất của nhà họ Tạ, Tạ Kiến Nguyên, hai người có cùng gia cảnh lại quen nhau khi đang ở nước ngoài du học. Tưởng Tu Nghiêm yêu thầm Tạ Kiến Nguyên suốt bảy năm nhưng vẫn không dám mở miệng thổ lộ.
Vì Tạ Kiến Nguyên là trai thẳng, tuyệt đối không động lòng với con trai, huống chi hắn chưa chắc gì đã vượt qua cửa nhà họ Tạ, mà khi nhà họ Tạ biết hắn có ý với Tạ Kiến Nguyên chắc chắn sẽ không chịu để yên, thế nên hắn mới phải tìm đến cậu.
Hứa Thuần yên lặng nhìn Tưởng Tu Nghiêm một lúc lâu, mới lộ ra một nụ cười nhã nhặn.
"Chúng ta chia tay đi."
Ngữ điệu của cậu rất tự nhiên giống như đang thảo luận liệu thời tiết hôm nay có tốt hay không, nhưng lại khiến vẻ mặt Tưởng Tu Nghiêm biến sắc, tim đập loạn nhịp một lát mới tìm lại được giọng nói của mình.
"Vì sao?"
Ánh mắt Hứa Thuần vẫn nhàn nhạt nhìn hắn, gằn từng chữ: "Không sao cả, chỉ là không muốn làm đồ dỏm nữa thôi."
Tưởng Tu Nghiêm nghe được sự mỉa mai trong lời nói của cậu, nhíu mày: "Em biết từ khi nào?"
Hứa Thuần mỉm cười: "Không quan trọng."
Nhìn vẻ mặt cậuTưởng Tu Nghiêm biết mọi chuyện đã không thể cứu giảng nữa, thở dài nói: "Tùy em." Ngừng lại một chút. lại nhìn thoáng qua cổ tay áo cũ của Hứa Thuần, nói tiếp: "Anh sẽ chuyển cho em một số tiền, mong em sau này sống tốt."
Hứa Thuần cười, cười đến nỗi nước mắt cũng tuôn ra, cậu lau mặt, khôi phục lại dáng vẻ dịu dàng như trước, chẳng qua khóe mắt vẫn còn vươn lại chút nước mắt trong suốt.
Giây tiếp theo cậu làm ra hành động mà Tưởng Tu Nghiêm không hề ngờ tới.
Chỉ thấy Hứa Thuần giơ ngón tay giữ lên, vẫn mỉm cười ấm ấp như trước không nói gì rời đi.
"Anh là đồ ngu."
Hứa Thuần chưa bao giờ chửi bới ai chứ đừng nói đến làm cử chỉ khiếm nhã như vậy, dù vậy, trên môi cậu vẫn nở nụ cười ấm áp đặc trưng, thoạt nhìn không có cảm giác cậu ngứa đòn cả.
Tất nhiên Tưởng Tu Nghiêm nhìn thấy động tác của cậu vẻ mặt lộ ra sự khϊếp sợ cùng kinh ngạc, nhưng mà trong nháy mắt lại khôi phục về dáng vẻ bình thường, chưa kịp nói gì đã thấy Hứa Thuần đứng lên, không quay đầu lại tiêu sái rời khỏi quán cà phê.
Bên ngoài mưa phùn vẫn còn tí tách rơi, Hứa Thuần lại như không phát hiện nước mưa làm ướt quần áo, bóng lưng thẳng tắp kiên quyết bước về phía trước.
Đến khi đi tới chỗ không có người, Hứa Thuần mới dừng lại, gục người ngồi xổm trên đất chôn đầu vào sâu trong cánh tay, giống như một đứa trẻ bị vứt bỏ, khóc không thành tiếng.
****
"Anh Hứa? Anh Hứa? Dậy dậy."
Hứa Thuần mở to mắt, mới phát hiện bản thân không biết từ khi nào ngủ thϊếp đi trong lúc hóa trang. Thợ trang điểm lắc lư cả buổi trước mặt rồi mới gọi cậu dậy.
"Xin lỗi." Hứa Thuần chớp chớp mắt, mỉm cười dịu dàng với thợ trang điểm, khi cậu cười lên trên mặt hiện lên má lúm đồng tiền nhỏ, vô cùng đẹp mắt.
"Không sao ạ, sao anh Hứa lại khách kháo với em thế chứ." Thợ trang điểm không nhịn được, đỏ mặt liếc nhìn gương mặt của Hứa Thuần, trong lòng vẫn luôn cảm thán không thôi, quả nhiên ngôi sao nhí xuất đạo từ nhỏ có khác biệt, hoàn hảo đến từng chi tiết.
Hứa Thuần chỉ cười cười không nói gì, tầm mắt nhìn tấm gương để ở trước mặt, vẻ mặt có vài phần hoảng hốt.