Tôi HE Cùng Bạch Nguyệt Quang Của Tra Công

Chương 1

Hứa Thuần nhìn người trước mặt, vẻ mặt tựa như rơi vào hoảng hốt, người ngồi phía trước có nét mặt nét tuấn tú, dáng người cao ráo, chính là khuôn mặt mà cậu luôn quen thuộc.

Ai cũng có thể nhìn ra, lúc này Tưởng Tu Nghiêm đang lơ đãng, đầu óc hắn đang tập trung vào chiếc điện thoại di động đặt trên bàn, Hứa Thuần biết hiện tại hắn đang nhắn tin với ai, trong lòng không khỏi có chút xót xa, cúi đầu nhìn thấy ảnh ngược của mình phản chiếu trong tách cà phê, nhìn khuôn mặt giống người đó đến bảy phần, cậu không khỏi nhếch miệng cười tự giễu.

“Cà phê sắp nguội rồi.”

Khi bình tĩnh lại, ngẩng đầu lên lần nữa, cậu trở lại bộ dáng hiền lành dịu dàng ngày thường, nhẹ nhàng nói.

Tưởng Tu Nghiêm hơi giật mình, sau đó khẽ nói “Ừ”, nở nụ cười xin lỗi rồi cầm cốc cà phê lên nhấp một ngụm.

Hứa Thuần lại mỉm cười, sắc mặt có hơi u ám nói ra cái tên kia: “Là Tạ Kiến Nguyên sao?”

Khi nghe đến cái tên đó, thái độ của Tưởng Tu Nghiêm thay đổi ngay lập tức, lông mày cau lại, Hứa Thuần ở cùng hắn lâu như vậy, vẫn luôn cẩn thận dè dặt, chưa bao giờ lớn gan dùng giọng điệu như vậy hỏi chuyện hắn. Chuyện này khiến hắn có chút không kiên nhẫn, nhưng hắn vẫn kiềm chế bản thân rất tốt.

"Sao đột nhiên lại nhắc đến em ấy?"

Hứa Thuần mím môi không nói nữa, bầu không khí lại trở nên yên tĩnh.

Có lẽ bởi vì câu nói kia, Tưởng Tu Nghiêm cuối cùng cũng đặt điện thoại di động xuống, liếc nhìn Hứa Thuần, gọi một chiếc bánh Forest Black (bánh rừng đen) khác, rồi nói với Hứa Thuần: "Anh nhớ em thích ăn cái này."

Trong lòng Hứa Thuần cảm thấy có chút đau đớn, không phải hắn thích ăn, mà là người kia, Tưởng Tu Nghiêm vẫn luôn áp đặt sở thích của người kia lên cho hắn.

Cậu thích xem phim hơn thể thao, thích uống trà hơn cà phê.....

Nhưng Tưởng Tu Nghiêm dường như không có chút nào để ý tới sở thích của cậu, hay nói đúng hơn là hắn căn bản không quan tâm, dù sao cậu cũng chỉ là người thay thế, ai mà lại quan tâm đến sở thích của người thay thế chứ.

Hứa Thuần bất động nhìn chằm chằm ly cà phê trước mặt, đột nhiên nhẹ giọng nói.

"Em không thích ăn."

Tưởng Tu Nghiêm không lường trước được việc cậu sẽ từ chối, hiếm khi cứng người, sau đó nhanh chóng phản ứng, mỉm cười, "Là anh nhớ lầm, xin lỗi.”

Hôm nay Hứa Thuần có chút kỳ lạ, bình thường cậu không phải là người nói nhiều như vậy, trầm tính ôn hòa, cũng chính vì vậy mà hắn mới giữ cậu ở bên mình lâu như vậy.

Hai người kết thúc bữa ăn trong bầu không khí im lặng đến lạ thường, cuối cùng khi thanh toán xong, Hứa Thuần vô tình liếc nhìn những bức ảnh được đặt ngay ngắn trong ví, con ngươi không khỏi co lại.

Chỉ thấy thanh niên trong ảnh nở nụ cười tỏa nắng, sau lưng là biển xanh vô tận.

Đó là Tạ Kiến Nguyên.

Khi nhìn kỹ khuôn mặt của Tạ Kiến Nguyên quả thật có phần giống cậu nhưng nếu nhìn kỹ vẫn có thể thấy sự khác biệt. Các đường nét trên gương mặt Hứa Thuần mềm mại, sạch sẽ, trong khi khuôn mặt của Tạ Kiến Nguyên lại có hình dáng đẹp trai, sắc nét.

Đặc biệt đôi mắt rất khác nhau.

Con ngươi của Hứa Thuần cực kỳ nhạt, dưới ánh mặt trời ánh lên màu nhạt đẹp đẽ, đôi mắt luôn trầm tĩnh ôn hòa, trong khi con ngươi của Tạ Kiến Nguyên lại đen thẳm không đáy, cho dù anh có cười cũng khó nhận anh đang suy nghĩ những gì.

Hứa Thuần thu hồi ánh mắt, nhìn ra ngoài cửa kính, chỉ thấy không biết từ lúc nào, trời đã bắt đầu mưa nhẹ.

"Quay lại."

Tưởng Tu Nghiêm nhìn Hứa Thuần rõ ràng đang choáng váng, không khỏi nhíu mày, trầm giọng nói.

Hứa Thuần quay đầu lại, ánh mắt nhìn thẳng vào mặt hắn, không biết cậu đang nghĩ gì, đột nhiên khẽ mở miệng hỏi.

"Chúng ta đã ở bên nhau bao lâu rồi?"

Bị hỏi đột ngột như vậy, Tưởng Tu Nghiêm cân nhắc ngữ khí, có chút không xác định nói: "Một hai năm."

Hứa Thuần cười nói: "Đã ba năm tám tháng."

“Lâu thế à?” Tưởng Tu Nghiêm nhướng mày ngạc nhiên.

Hứa Thuần lại mỉm cười, đúng vậy, đã lâu như vậy.