Những sinh vật khổng lồ ẩn nấp dưới vùng biển vô tận kia, có thể nhìn thấy rõ những bóng đen của chúng đang bơi nhanh dưới nước.
Cá voi xanh thân dài gần ba mươi mét, nặng hàng trăm nghìn cân, nó giống như nhân ngư, là một trong những sinh vật cổ xưa nhất trên hành tinh này.
Khi một con cá voi ngã xuống, vạn vật vẫn tiếp tục sinh sôi.
Chúng đã đồng hành cùng hành tinh này hàng ngàn năm, chúng sinh ra để hưởng thụ những món quà của biển cả, và khi chết đi, chúng đã quên mình hy sinh cho biển cả.
Gió thổi chầm chậm lướt qua mặt biển, bỗng nhiên dòng nước xao động, một chú cá voi xanh lao lên khỏi mặt nước mà không báo trước, con cá voi khổng lồ nhảy lên, dường như trong giây lát nối liền trời xanh và biển cả. Tiếng kêu trong khoảnh khắc của cá voi vang vọng tận mây trời rồi lại chìm xuống biển sâu.
Những đợt sóng cao hàng chục mét bất ngờ nổi lên, đảo ngược sự tĩnh lặng của biển.
Đăng Hi bị sóng nước cuốn đi, từng đợt từng đợt cuồn cuộn, mái tóc vàng ướt dính vào mặt, lại bị tay cậu loạn xạ kéo xuống, đầu cậu đều bị sóng đập đến choáng váng, đầu óc quay cuồng nên tạm ngừng bơi tiếp.
Trong dòng hải lưu chảy xiết, Đuôi Bạc bơi ngược dòng về phía cậu, nắm lấy tay Đăng Hi rồi quay người bơi về phía trước.
Đăng Hi quẫy đuôi bơi theo lực kéo của Đuôi Bạc, dần dần khống chế được những đợt sóng dâng trào, chiếc đuôi cá yếu ớt không còn phải trôi theo sóng như trước nữa mà có thể cưỡi trên sóng tùy ý, nhanh chóng lặn và bơi qua.
Đăng Hi chộp lấy con cá voi xanh đang bơi chậm sau khi gây ra rắc rối trước mặt này, dùng ngôn ngữ của nhân ngư kèm theo khuôn mặt nghiêm túc dạy dỗ, “Cậu không còn là trẻ con nữa?”
Tự Tịch Sinh đặt chiếc vỏ sò của Đăng Hi lên con cá voi xanh, anh và Đăng Hi cùng ngồi trên lưng cá voi xanh, những chiếc đuôi cá dài buông thõng xuống biển.
Đăng Hi quay lại nhìn Tự Tịch Sinh, “Anh không biết đâu, bọn chúng rất thích giở trò, đặc biệt là cá voi lớn.” Cậu vỗ nhẹ vào lưng cá voi xanh, “Ác nhất chính là nó, lúc nào cũng cố tình xô dùng những đợt sóng dập ngã tôi, sau đó để lại tôi một mình rồi bỏ chạy.”
Cá voi xanh phát ra một tiếng kêu nhỏ, dường như đang rất ủy khuất kêu oan.
Đăng Hi hừ hừ nói, “Nói sai à? Đã muộn rồi.”
Tự Tịch Sinh dùng lòng bàn tay chạm vào những con hà trên người cá voi xanh, ở thời đại giữa các vì sao, loài cá voi này đang trên bờ vực tuyệt chủng chứ đừng nói đến một con cá voi xanh cổ đại khổng lồ như vậy. Thật khó để tưởng tượng rằng trên hành tinh lạc hậu và cận biên giới này lại có hệ sinh thái biển hoàn chỉnh như vậy.
Anh đột nhiên ngước mắt lên, lặng lẽ nhìn Đăng Hi.
Nhân ngư đuôi xanh đang cưỡi trên lưng cá voi xanh vung vẩy chiếc đuôi, ánh nắng lấp lánh xuyên qua đám mây trắng chiếu vào người cậu, từng sợi tóc như được phủ một lớp vàng, lông mày và đôi mắt cong cong, trò chuyện cười đùa vui vẻ bằng một ngôn ngữ xa lạ với sinh vật tự nhiên cổ xưa.
Gió thổi nhẹ nhàng và sóng phẳng lặng.
Thế giới lúc này dường như trong chớp chớp trở nên yên bình.
“Nhóc câm?”
Tự Tịch Sinh chợt tỉnh táo lại, trước mặt đột nhiên xuất hiện một bàn tay đang phóng tới mặt anh, Đăng Hi chớp chớp đôi mắt xanh trong như pha lê, háo hức nói: “Tôi muốn mượn móng vuốt của anh một chút.”
Nhân ngư nhỏ đưa hai ngón tay ra, dùng đầu ngón tay ra hiệu: “Sẽ rất nhanh thôi.”