Những con hà trên cơ thể cá voi xanh thực sự rất khó làm sạch, những lần cá voi quẫy người tạo sóng biển là để dùng sức của nước biển cuốn trôi những con hà bám trên người, thậm chí chúng còn cọ mình vào đá... Chỉ khi đó, hà mới có thể được chà sạch.
Đối với cơ thể con người, nếu chỉ dùng tay móc xuống là chuyện không thể.
Thường ngày, Đăng Hi sẽ sử dụng một số vỏ sò sắc nhọn làm công cụ, đối với một sinh vật khổng lồ như cá voi xanh, có thể phải vất vả hơn mươi ngày hoặc một tháng mới có thể làm sạch nó.
Tuy nhiên, đầu ngón tay của Đuôi Bạc còn sắc bén hơn những công cụ bằng vỏ sò đó nên chắc hẳn chúng rất hữu ích!
Đăng Hi trịnh trọng đưa tay Tự Tịch Sinh ra, nắm lấy ngón trỏ của Đuôi Bạc, móc từng con hà trên lưng cá voi xanh.
Tự Tịch Sinh hơi cong đầu ngón tay, con hà ngay lập tức rơi xuống.
Đăng Hi trợn mắt thán phục, nhướng mày, thận trọng hỏi: “Nhóc câm, có thể mượn thêm chút thời gian được không?”
Vốn dĩ chỉ muốn nhóc câm giúp một phần nhỏ, nhưng bây giờ cậu muốn Đuôi Bạc nhận nhiệm vụ này!
Đăng Hi tự phỉ nhổ chính mình.
Suy nghĩ của Đăng Hi đều hiện rõ trên mặt, Tự Tịch Sinh nhìn thoáng qua cũng có thể biết được, nhưng con cá voi xanh to lớn đến mức cho dù anh có tỉ mỉ dọn dẹp từng chỗ một thì sẽ mất rất nhiều thời gian.
Mà anh chỉ còn có ba ngày.
Tự Tịch Sinh khẽ mím môi lắc đầu, vừa định rút tay lại thì Đăng Hi đã ôm lấy anh nói: “Tôi có thể dạy anh hát được không?”
Đôi mắt bạc của anh sững sờ trong giây lát, Tự Tịch Sinh suy nghĩ một lúc lâu mới gật đầu đồng ý.
Đăng Hi nghiêng người, dang rộng vòng tay ôm lấy cá voi xanh, tuy nhỏ bé như một con tôm tép nhỏ nằm trên đó nhưng vẫn vui vẻ nói: “Tới đây cá voi lớn, chúng tớ sẽ chà rửa sạch sẽ cho cậu!”
Cá voi xanh tìm được một vùng biển an toàn để cập bến, Đăng Hi nhảy xuống biển bơi đến trước mặt con cá voi khổng lồ, cá voi xanh nhẹ nhàng dùng đầu đẩy Đặng Hi.
Hai chú cá đang chơi đùa vui vẻ, chỉ có đại nguyên soái đang làm việc chăm chỉ.
Đầu ngón tay của Tự Tịch Sinh hơi xiết chặt, đầu móng vuốt sắc nhọn của giao nhân thoắt cái đã lấy ra một con, tỏa sáng phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo.
Tự Tịch Sinh đã gϊếŧ rất nhiều Trùng tộc bằng móng vuốt giao nhân sắc nhọn này, nhưng anh không bao giờ ngờ rằng một ngày nào đó anh sẽ cam tâm tình nguyện dùng nó để tắm cho một con cá voi.
Đối với cá voi xanh, hà giống như bệnh ngoài da đối với con người, việc kéo hà ra chỉ là việc cá voi xanh gãi ngứa và không hề gây đau đớn.
Tự Tịch Sinh làm việc chăm chỉ đến tận nửa đêm canh ba mới thu dọn được con quái vật khổng lồ này. Đăng Hi đã ngủ vật trên lưng cá voi xanh được một ngày, từ ngủ phơi nắng cho đến tắm mình dưới ánh trăng, mới mơ màng tỉnh lại lười biếng vươn vai, duỗi thắt lưng.
Những con hà trên người cá voi xanh đều bị rút ra, nó lắc lư cơ thể và gây ra một cơn sóng lớn, khoảnh khắc tiếp theo, cá voi xanh vui vẻ phun ra một cột nước cao từ đầu nó.
Đăng Hi vừa duỗi thắt lưng xong thì bất ngờ bị một cột nước phun lên trời, sửng sốt một lúc mới nhận ra mình đã bay lên trời, đột nhiên kinh hãi tỉnh dậy: “Nhóc câm!!!”
Vây đuôi của Tự Tịch Sinh đập mạnh xuống nước biển, lao ra khỏi nước, ôm chặt lấy Đăng Hi đang nhanh chóng ngã xuống, khoảnh khắc tiếp theo, họ cùng nhau ngã xuống lưng cá voi xanh.
Con cá voi lớn lại bị nhột và cử động cái đuôi cá dày đặc của nó.
Sau khi ngã xuống tấm đệm thịt mềm mại, Đặng Hi không bị thương gì ngơ ngác nhìn đôi mắt bạc trong tầm tay, chớp chớp mắt, ngập ngừng nói: “Thật ra, dù có ngã tôi cũng không bị thương. Cá voi lớn thường đùa giỡn với tôi như vậy.”