Đăng Hi trở về hang động của mình nhìn những chiếc vỏ sò mà cậu đã thu thập được sau khi định cư ở vùng biển này, còn cả những loại rong biển ăn được mà cậu đã tích trữ và những chiếc vỏ sò lớn mà cậu từng ngủ.
“Tôi đã tìm kiếm cái vỏ này rất lâu, khi còn sống nó cực kỳ nặng, tôi phải mất rất rất nhiều thời gian mới mang được cái vỏ này lên trên mặt biển, mang nó ra khỏi nước biển, để nó chết một cách tự nhiên đó.” Đặng Hi điểm tên lại từng rặng san hô dùng để trang trí, ”Lại còn hết sức vất vả mới kéo về hang động được.”
Người tạo ra tình cảnh phải dọn nhà vẫn đang trầm mặc lặng lắng nghe rồi nhặt những chiếc vỏ sò nhỏ của Đăng Hi ném vào chiếc vỏ lớn nơi cậu để ngủ, nhét rong biển đã tích trữ vào bên trong, tất cả những bảo bối linh tinh khác của Đăng Hi đều được đặt vào, sau đó dưới ánh mắt sửng sốt của Đăng Hi, anh dễ dàng xách chúng lên bằng một tay.
Cuối cùng mình không cần phải ôm chiếc vỏ nặng nề nữa, Đăng Hi nháy mắt vui vẻ mà cong mi lên reo hò: “Đi thôi!”
Đăng Hi bơi lên trên mặt biển, chiếc đuôi cá màu xanh lấp ló trên mặt nước, vui vẻ bơi trong biển, tiếng hát của nhân ngư nhẹ nhàng trầm thấp vang lên không hề báo trước, vang vọng khắp vùng biển, không ngừng lan tràn ra phía ngoài.
Sóng biển cuồn cuộn, gió biển khe khẽ, mặt biển lấp lánh ánh vàng.
Chỉ cần nghe là có thể cảm nhận được niềm vui hạnh phúc của người hát.
Một chuyến đi tự phát, không hề có sự chuẩn bị hay lên kế hoạch từ trước, giống như tiếng ngâm nga của nhân ngư, nó vang lên không báo trước và tùy ý.
Hoàn toàn khác với cuộc sống và công việc hàng ngày quanh năm của Tự Tịch Sinh, đây là một trải nghiệm rất mới lạ.
Đăng Hi dùng tiếng như đang gọi ai đó.
Nhanh chóng đã có tiếng đáp lại.
Tiếng kêu xuyên qua biển cả, đánh vào tâm hồn trong giây lát vang lên, đáp lại tiếng ngân nga của nhân ngư.
Đó là tiếng kêu của cá voi.
Tự Tịch Sinh cũng nghe thấy, không giống con người, giao nhân có thể nghe rõ ràng.
Tiếng ca nhẹ nhàng trầm thấp của Đăng Hi xuyên qua hàng trăm nghìn km biển, thâm thúy mà lại linh hoạt kỳ ảo, tiếng kêu của cá voi đáp lại vẫn không ngừng nghỉ, đây là một kỳ tích chấn động chỉ có thể tạo ra ở biển.
Tự Tịch Sinh là người đứng gần nhất và anh có thể cảm nhận được sự quyến rũ của âm thanh trong người.
Giao nhân cũng có loại khả năng này sao?
Tự Tịch Sinh sờ sờ cổ họng, trong lòng cũng cố gắng bắt chước tiếng hát ngân nga của Đăng Hi, nhưng vẫn không phát ra được âm thanh nào, dù chỉ một chữ.
Anh khẽ thở dài.
Thật lâu sau, Đăng Hi không kêu nữa, quay sang Đuôi Bạc nói: “Tôi dẫn anh đi tìm chúng.”
Nhân ngư và cá voi bơi về phía nhau, chẳng mấy chốc họ đã gặp nhau thành công.
“Đương Đương —“ Đăng Hi chạm vào cái đầu khổng lồ của cá voi xanh, “Đây là bạn của tôi, con cá voi lớn.”
Mỗi khi đến lúc di cư, Đăng Hi đều sẽ gọi cho gia đình cá voi và trao đổi, cậu sẽ giúp họ dọn dẹp những con hà bám trên người họ, và cá voi sẽ đưa cậu đến những vùng biển mới, về phần thức ăn trên đường đi, cậu sẽ tìm kiếm một số loài cá và tôm nhỏ từ nước biển do cá voi phun ra.
Đó là sự giúp đỡ lẫn nhau giữa những người bạn.
“Bây giờ, đó cũng là bạn của cậu.”
Đăng Hi nắm lấy tay Đuôi Bạc và đặt lòng bàn tay lên đầu con cá voi lớn.
Tự Tịch Sinh khống chế sức mạnh của mình và chạm vào nó rất nhẹ.
Đăng Hi mi mắt cong cong nói, “Nếu anh cũng có thể gọi bọn họ thì tốt biết bao.”