Dạ Sắc Thượng Thiển (Đồng Nhân Vân Chi Vũ, Song Trọng Sinh)

Chương 50: Ngày Tết Nguyên Tiêu đó, nàng rất vui vẻ

Hắn không hề phòng bị uống cháo nàng nấu, không thừa một giọt.

Ngày Tết Nguyên Tiêu đó, nàng rất vui vẻ.

Hàn Nha Thất cùng nàng đi dạo hội đèn l*иg, mua chút đồ chơi nhỏ, chơi đoán đố đèn, thắng một chiếc đèn hoa con thỏ.

Nàng cầm theo đèn l*иg hoa, đi trên còn đường người như nêm cối, hóa ra con người còn có thể sống như vậy.

Trong khoảng thời gian ngắn, nàng nảy sinh ra một suy nghĩ quỷ dị hoang đường trong đầu, nàng không muốn về Cung Môn.

Không muốn trở lại trong sân viện yên tĩnh lặng thinh kia, tới lừa gạt trái tim vĩnh viễn không nóng ấm kia.

Nàng đã hoàn toàn bị tổn thương lòng tự trọng ở chỗ Cung Nhị, nàng cho là hắn động lòng, giao phó hết thảy ra ngoài, nàng cầu xin hắn: "Nếu công tử có thể giúp ta báo thù, gϊếŧ chết Điểm Trúc, ta nguyện trả giá hết thảy."

Hắn chỉ hỏi: "Cô còn có cái gì?"

Nàng đã sớm hai bàn tay trắng rồi.

Duy chỉ có thân thể cùng lòng thành, cũng đã cho hắn rồi.

Đều đã bị chết ở kiếp trước.

Vì vậy người không thể làm con bạc, cầu một thứ mà mình cầu không nổi.

Nàng bị Cung Nhị phá hủy từ đầu tới đuôi, Cung Nhị chưa bao giờ rung động với nàng, hắn thật sự là cao không thể chạm, quả thật là khác nhau một trời một vực. Hắn tựa như mây trên trời, trăng thanh gió mát, xem tới được, sờ không được, cao thượng ngạo nghễ, bắt không được, giữ không nổi.

Nàng tựa như bùn lầy trên mặt đất, bãi nước bẩn đυ.c ngầu trong huấn luyện của Vô Phong, tất cả huấn luyện nàng trải qua, quá khứ làm gì cũng thuận lợi, tựa hồ đã mất đi hiệu lực ở chỗ hắn.

Cảm giác được yêu thật tốt đẹp, nàng nhặt hết tất cả lòng kiêu hãnh, sự tự tin cùng lực lượng trở về.

Hàn Nha Thất đã từng lau máu bên môi nàng, bôi lên cánh môi nàng, nói cho nàng biết: "Cô yêu chính bản thân mình."

Nụ cười đã quen hiện trên khuôn mặt nàng, cũng đông cứng trên mặt ngay vào lúc mở cửa.

Cung Thượng Giác ngồi ở trong phòng nàng, cả người chìm trong màn đêm, trong phòng không đốt đèn, hắn như hòa thành một thể với bóng tối, trở thành một bộ phận của đêm đen.

"Đi đâu vậy?"

Trong lòng nàng có khuất tất, lại càng thêm hoảng sợ, đèn cung đình trong tay rơi trên mặt đất, ngọn lửa nhảy lên hai cái, tắt ngúm.

Trong phòng chỉ còn lại có bóng tối vô tận.

Ngoài cửa sổ mặt trăng rất tròn, ánh trăng chiếu vào, trong phòng tĩnh mịch, nàng nghe được nhịp tim đập như sấm của bản thân.

Trên người nàng còn mang theo một phần thuốc giải ruồi bán nguyệt.

Còn có..... Còn có đồ vật không quá tiện để cho hắn biết.

Nàng đi ra ngoài, nàng không ở trong Giác Cung.

Tuy rằng nàng nói thói ở một mình, nhưng Cung Thượng Giác vẫn phải tới, hắn nghe nói nàng nấu cháo đến trưa, chợt nhớ tới, từng có Tết Nguyên Tiêu, nàng đã nấu cháo thuốc, tự tay đưa cho hắn.

Trong trí nhớ, hắn vẫn đang ngắm nghía nàng, sau khi nàng phát hiện thì bối rối trong nháy mắt, hình như hắn có quá nhiều tò mò với thứ nàng quan tâm, buông lỏng phòng bị cùng cảnh giác, hắn tiếp nhận chén cháo kia, bưng đến bên môi.

Bị ám khí của Viễn Chủy đệ đệ đánh nát bát, là hắn quá mức thả lỏng, quên hết tất cả trong nụ cười của nàng, mới có thể bị ám khí đánh trúng, lúc ấy phía dưới sự kinh sợ hắn nhặt mảnh vỡ lên bắn về phía người tập kích, đã ngộ thương Viễn Chủy đệ đệ .....

Hắn cho phòng bếp chuẩn bị một bàn thức ăn ngon, theo khẩu vị của nàng, mời nàng cùng Viễn Chủy đệ đệ tới đây.

Mãi cho đến đồ ăn nguội lạnh, nàng cũng chưa đến.

Viễn Chủy đệ đệ nhìn ra hắn mất hứng, buông bát: "Ca, đừng chờ Thượng Quan Thiển nữa."

Hắn hơi trách cứ nhìn thoáng qua Viễn Chủy đệ đệ: "Đó là chị dâu của đệ."

Sắc mặt Viễn Chủy đệ đệ rất thúi, vừa tức lại ấm ức: "Ca —— "

"Ăn no rồi hãy đi về trước đi."

Hắn nghĩ, có lẽ trong lòng nàng vẫn còn tức giận.

Ở kiếp trước hắn đã ngộ thương Viễn Chủy đệ đệ, ném nàng tại đó, về sau Vụ Cơ bị đâm bị thương, hắn lại tới phòng nàng tự tay bắt nàng, khiến nàng chịu rất nhiều đau khổ trong lao.

Lúc ấy hắn đang bận cái gì.

Trông coi bên người Viễn Chủy đệ đệ, hay là tranh chấp cùng Cung Tử Vũ ở trưởng lão viện, vì sao hắn nhẫn tâm như vậy, bỏ mặc nàng trong địa lao chịu hình tra tấn, roi quất kẹp tay ——

Hắn lại vội vàng đến phòng nàng, gõ cửa ngoài phòng nàng.

Gõ thật lâu, rốt cuộc ý thức được, căn bản nàng không ở trong phòng.