Thân thể của nàng run nhè nhẹ, có vẻ cực sợ hãi.
Nàng có thể đi nơi nào đây.
Cung Thượng Giác đứng lên, nàng sợ tới mức lui về sau hai bước.
Cung Nhị rất mẫn cảm với mùi, hắn có thể ngửi ra mùi trên người nàng hay không.
Hắn đi tới từng bước một, đi càng ngày càng gần.
Thượng Quan Thiển lui về sau đến mức không thể lui được nữa, gần như muốn phá cửa bỏ chạy.
Thân thể của hắn cao lớn, bóng người phủ xuống, nàng đáng thương rụt bả vai lại, lông mi thật dài run rẩy không ngớt, thực sự không dám nhìn hắn.
Nàng đã làm bao nhiêu việc trái với lương tâm, mới sợ thành như vậy.
Hắn ngửi thấy được, mùi vị khói lửa, sắc mặt gần như thay đổi: "Nàng ra khỏi Cung Môn?"
Nàng thật sự bị hù chết khϊếp, nếu Cung Nhị biết nàng có thể rời khỏi Cung Môn mà thần không biết quỷ không hay, lăn một lần trong địa lao cũng phải bức nàng nhổ ra sự thật.
Nàng muốn chạy, chạy trốn theo bản năng, ra sức đẩy hắn ra, bị hắn bắt một phát giữ lấy cổ tay, giật trở về.
"Đau quá..... " Nàng thấy bản thân trốn không thoát, dốc sức suy tư đối sách, "Công tử, ngài làm đau ta."
"Đi đâu vậy."
"Ta..... " Câu trả lời này không trả lời không được, chỉ cần nàng khăng khăng nói không đi ra ngoài, Cung Nhị có chứng cớ gì!
"Ta tới Vũ Cung tìm Vân Vi Sam."
"Tìm Vân Vi Sam, làm cái gì." Hắn căn bản không tin, mùi trên người nàng đậm đặc, không lừa được người.
"Nói mấy chuyện của đàn bà con gái..... "
Nàng liều chết không nói, hiện giờ trên tay nàng có thuốc giải ruồi bán nguyệt, Vân Vi Sam muốn mạng thì phải giúp nàng.
Nàng nói chắc chắn như vậy, Cung Nhị nhíu nhíu mày.
Rõ ràng là nói dối, vì sao nàng kết luận Vân Vi Sam sẽ giúp nàng nói dối, nàng cùng Vân Vi Sam có quan hệ gì.
Hắn cách nàng gần như vậy, ánh mắt thăm dò chỉa xuống, làm cho người ta có một loại căng thẳng không chỗ trốn.
Giống như bị hắn nhìn thấu.
Không thể gạt được hắn.
"Đây là cái gì."
Hắn phát hiện có một đoạn dây đỏ trên cổ tay nàng.
"Là sợi dây ta đan." Nàng muốn rút cổ tay về, nó là Bình An Khấu mà Hàn Nha Thất mua cho nàng trong lễ hội đèn l*иg hôm nay.
Nàng phản kháng quá mãnh liệt, trong miệng không có một lời nói thật, rốt cuộc chọc giận Cung Thượng Giác, hắn gần như hung dữ giam cầm nàng giữa một tấc vuông, cúi đầu cắn lấy cánh môi nàng.
Bờ môi run rẩy bởi vì sợ hãi bị hắn cắn nuốt giữa môi lưỡi, trong nháy mắt nàng giãy giụa càng thêm kịch liệt, bị hắn bóp eo kiềm chế, rồi sau đó chân lại mềm nhũn ra, phát ra tiếng kêu giống như thú con.
Nàng gần như dại ra.
Chờ lúc hắn buông ra, nàng giống như một con cá thiếu dưỡng khí, vô lực dựa vào cánh tay của hắn để thở dốc, trên môi là ánh nước long lanh, trong mắt sương mù mờ mịt.
"Còn..... còn chưa thành thân."
Nàng bối rối thốt ra những lời này.
Là lời hắn đã từng nói, là lúc nàng cởϊ qυầи áo trượt xuống bồn tắm, định quyến rũ hắn, môi của hắn kéo căng, ánh mắt không dịch chuyển khỏi người nàng, miệng lại nói: "Còn chưa thành thân."
Hắn cũng nhớ ra rồi.
Trong bồn tắm nước nóng, thân thể trơn bóng như ngọc của nàng dán vào hắn, hôn lên yết hầu của hắn, một đôi ngực sữa gắt gao đặt trên người hắn, dụ dỗ hắn bằng tất cả sức lực.
Hắn nói: "Còn chưa thành thân."
Trong nháy mắt du͙© vọиɠ xé rách thần kinh của hắn, hắn cúi đầu xuống lần nữa, cắn nuốt lời nói dối cùng cự tuyệt của nàng hầu như không còn, xé đứt thắt lưng của nàng, cách áσ ɭóŧ, túm lấy eo nàng.
Eo nàng nhỏ nhắn mềm mại giống như trong trí nhớ của hắn, giống như lửa cháy qua đầu ngón tay hắn, cơ thể rất nóng, hô hấp đốt người.
Hắn ôm lấy nàng, kéo hoàn toàn vào trong ngực, nàng phí công giãy giụa hai cái, lại phát hiện thân thể mềm rũ rượi, giống như rất thích như vậy, phản bội nàng, run rẩy chờ mong hắn đến.