Ngón tay của nàng nhẹ nhàng mơn trớn sẹo trên lông mày Hàn Nha Thất, trước kia sao nàng lại không phát hiện, bộ dáng Hàn Nha Thất rất dễ nhìn.
Trong mắt Hàn Nha Thất hiện lên một tia dục sắc, cầm bàn tay to gan lớn mật của nàng: "Mang đồ tới không?"
Sát phong cảnh.
Thượng Quan Thiển đương nhiên biết là mình tới lấy thuốc giải: "Ám khí của Cung Viễn Chủy, ta đã vẽ sơ đồ phác thảo, cũng lấy mảnh vỡ, có thể nghiên cứu xem phía trên là loại chất độc nào."
"Làm rất tốt."
Dù sao Hàn Nha Thất vẫn luôn không keo kiệt tán dương khích lệ nàng chút nào, nàng tập mãi thành thói quen: "Còn có phần của Vân Vi Sam."
"Cô và Vân Vi Sam quen biết nhau?"
Nha tước thành đàn, cô ưng tại thiên. Yêu ma quỷ quái, ám dạ độc hành.
Thượng Quan Thiển cùng Vân Vi Sam không nên nhận thức thân phận lẫn nhau, ở trong Cung Môn, không thể tin ai.
"Đây là bản đồ Vân Vi Sam vẽ Cung Môn." Kiếp trước Vân Vi Sam vẽ ra, nàng vẽ lại theo trí nhớ.
Như vậy nàng sẽ có hai phần thuốc giải, lo trước khỏi hoạ.
"Ta tìm được Vô Danh rồi, Vụ Cơ chính là Vô Danh."
"Không có nhiều thuốc giải hơn nữa, muốn lấy thuốc giải, tin tức này cũng chưa đủ."
"Đương nhiên, đây là tặng." Thiển Thiển cười cười, hỏi vấn đề mà nàng muốn biết nhất hôm nay, "Vô Danh không có thuốc giải ruồi bán nguyệt, sao lại sinh sống được ở Cung Môn hơn hai mươi năm."
"Thời của Vô Danh, còn chưa bắt đầu dùng ruồi bán nguyệt."
Quả là thế.
Thượng Quan Thiển mơ hồ đoán được là Vụ Cơ lừa gạt nàng, làm sao Vụ Cơ có thể nắm giữ phương thuốc giải dược của ruồi bán nguyệt chứ.
Vẫn may mà sau khi Vụ Cơ tiến vào địa lao, nàng không có ý đồ tiếp xúc, đi sai bước nhầm một bước, sẽ lại là vạn kiếp bất phục.
Rất nhiều tiểu thương rao hàng bên đường, mới ra nồi bánh bao, tô mì nóng hổi, còn có bánh ngọt với mùi thơm tập kích người.
Trong ngựa xe như nước, giống như nàng chưa từng thả lỏng hưởng thụ thế gian này.
"Ta đói bụng."
Có vẻ Hàn Nha Thất không ngờ tới nàng sẽ biết nói loại lời này, bật cười: "Cô không nhanh đi về, không sợ bị Cung Thượng Giác phát hiện sao."
Ngày tốt cảnh đẹp như vậy, tại sao phải nhắc tới người kia.
Nàng đặt hộp cơm mang theo trong tay trên bàn cơm: "Ta nấu cháo, muốn nếm thử một chút không."
Hôm qua Cung Nhị nói muốn dùng bữa cùng nàng, nhưng kế hoạch của nàng là thừa dịp lúc Cung Nhị đi ra ngoài bắt Vân Vi Sam lấy thuốc giải, đã nói nàng quen với Tết Nguyên Tiêu ăn chay một mình, dâng hương, tắm rửa, cầu nguyện, bảo hắn ở bên Viễn Chủy đệ đệ của mình nhiều hơn một chút.
Nàng nhớ ở kiếp trước trong lễ hội đèn l*иg Tết Nguyên Tiêu, Cung Nhị mời nàng dùng bữa, nàng dùng đơn thuốc dược thiện nấu cháo đến trưa, bỏ ra tâm tư cùng thời gian, nghĩ đến có thể có cháo mang ý nghĩa bát bảo cát tường, lại bị ám khí của Cung Viễn Chủy đánh nát bát. Cung Viễn Chủy bị Cung Nhị ngộ thương, thiếu chút nữa chết đi.
Hao hết tâm tư nấu cháo, bị người hoài nghi hạ độc.
Nàng nào có ngu xuẩn như vậy, Cung Nhị dùng bách thảo tụy bách độc bất xâm, nàng hạ độc cho Cung Nhị?
Tuy nói là chú cún con Cung Viễn Chủy quá ngu xuẩn, nhưng nàng cũng không muốn làm lại một lần nữa.
Chọc không nổi, ít ra còn tránh được.
Nàng múc cho Hàn Nha Thất một chén cháo: "Ta nấu đến trưa đấy."
Hàn Nha Thất nhìn chén trong tay nàng, không đúng lúc nhớ tới Hàn Nha Lục.
Hàn Nha Lục kia có tư tình với Yêu của mình, dám can đảm phản bội Vô Phong mang theo nàng Yêu đáng thương kia trốn đi, lúc bị bắt trở lại chém đứt hai tay hai chân, rạch bụng kéo ruột vòng trên cổ chết tươi.
Hắn cạo tóc chịu hình không có gì phải sợ cả.
Nhưng Hàn Nha Lục tận mắt nhìn thấy Yêu của mình bị moi ruột thủng bụng chết nát ở trước mắt mình, tất cả Hàn Nha đều nhìn thấy hình phạt đó.
Hắn không muốn nhìn thấy Thượng Quan Thiển chết ở trước mặt mình.