Dạ Sắc Thượng Thiển (Đồng Nhân Vân Chi Vũ, Song Trọng Sinh)

Chương 48: Đã lâu không gặp (Hàn Nha Thất)

Ngày Tết Nguyên Tiêu đó, nàng xắn tay áo nấu cháo trong phòng bếp, khuôn mặt thanh tú đỏ ửng vì hơi nóng, trên trán có một tầng mồ hôi mỏng lấm tấm.

Cố ý cho thêm táo đỏ, gạo nếp còn có long nhãn khô, trong không khí tràn ngập một hương vị ngọt ngào, mùi vị làm cho người thỏa mãn, trên mặt nàng không nhịn được hiện lên mỉm cười.

Màn đêm buông xuống, nàng cầm theo một chiếc đèn cung đình đi ra cửa.

Vừa nghĩ tới sắp gặp được người, bước chân của nàng có chút nhẹ nhàng.

Nàng tránh trạm gác, đi đến cuối con đường tắt, đè cơ quan xuống, cửa mật đạo rời Cung Môn lập tức hiện ra.

Con đường của mật đạo này cùng phương thức đóng cơ quan, đều là Vân Vi Sam nói cho nàng biết ở kiếp trước.

Nàng từng đi một lần, vào cái ngày rời khỏi Cung Môn.

Cung Nhị gác kiếm bên cổ nàng, nàng không còn đường có thể đi, nhưng lại không thể không đi.

Đã cách một đời rồi.

Nàng hít vào một hơi, đi vào trong mật đạo.

....................

Phố dài đèn hoa sáng chói, các loại đèn hoa, ganh đua sắc đẹp.

Trên đường người đến người đi, tiếng hoan hô nói cười, thật là náo nhiệt, mỗi người đều thật hớn hở, vui sướиɠ, cười cười nói nói, kết bạn xuất hành.

Trong con ngươi Thượng Quan Thiển cũng nhiễm vào một chút khói lửa nhân gian, xinh đẹp như màu như hổ phách lưu ly.

Hàn Nha Thất ôm cánh tay ở chỗ bóng tối, nghiêng người nhìn nàng từ xa, trên mặt nàng chưa từng xuất hiện nụ cười như vậy, đặc biệt xinh đẹp không gì sánh được trong một ngày tươi đẹp này, làm cho người ta trong khoảng thời gian ngắn không nỡ quấy rầy một lát vui thích của nàng.

Nàng thấy được hắn trước, ánh lên nụ cười ngọt ngào, trực tiếp đi tới phía hắn.

Xuyên qua đám người ầm ĩ trên đường, đi ngang qua những ngọn đèn hoa sáng chói, nàng đi đến trước mặt hắn, tốt đẹp giống như một ảo cảnh.

Nàng có chút hưng phấn bất thường, dí dỏm lung lay hắn: "Sao ngẩn người như vậy?"

Ánh mắt Hàn Nha Thất không dịch chuyển khỏi người nàng, nàng cười rạng rỡ, sung sướиɠ như phát ra từ nội tâm: "Đã lâu không gặp."

Nàng có vẻ khác.

Đối với Hàn Nha Thất mà nói, bọn hắn chia lìa không quá nửa tháng, nhưng đối với nàng mà nói, đã là chuyện kiếp trước.

Hốc mắt nàng có chút nóng ướt, nàng không nghĩ tới, nàng còn có thể gặp lại Hàn Nha Thất.

Ở kiếp trước, nàng tới Nguyệt Cung ở núi sau Cung Môn trộm lấy Xuất Vân Trùng Liên, bị Kim Phồn đuổi theo, là Hàn Nha Thất giúp nàng ngăn một kích trí mạng.

Kỳ thật Hàn Nha Thất có thể không đi, nàng biết rõ, là Hàn Nha Thất đi tìm nàng.

Về sau nàng gϊếŧ Kim Phồn, chạy trốn trong rừng trúc, nghe được Hàn Nha Thất gọi nàng.

Nàng đã nghe được, nhìn thấy hắn hấp hối tựa lên cây trúc, kìm nén không dừng lại.

Nhưng về sau, nàng vẫn qυყ đầυ lại.

Ngày đó nàng mới biết được, tất cả mọi người bên trong Cung Môn đang gạt nàng, bao gồm Cung Thượng Giác.

Nàng đi đến trước mặt Hàn Nha Thất, Hàn Nha Thất bị thương rất nặng, ngồi ở chỗ kia với vẻ rất chật vật.

Kiếm của nàng loảng xoảng một tiếng đập xuống đất, nàng tiến lên ôm lấy cánh tay hắn, dùng hết sức lực muốn nâng hắn dậy.

Nàng không nên tin tưởng Cung Thượng Giác, nàng không nên bị lừa.

Nàng quên mất sự dạy bảo của Hàn Nha Thất, một mật thám, nếu như yêu phải mục tiêu của mình, kết cục thật sự sẽ rất thê thảm.

Nàng có thể mang Hàn Nha Thất về Vô Phong.

Nàng biết sai rồi ——

Hàn Nha Thất không nhúc nhích, bảo nàng buông tay.

Nàng lắc đầu, nước mắt rơi xuống, nàng mang Hàn Nha Thất về, nàng biết sai rồi ——

Nàng nghe được thanh âm túi độc giữa răng bị cắn nát, quay đầu lại với vẻ khó có thể tin, nhìn thấy khóe miệng của hắn chảy ra máu độc màu đen.

Nàng không hiểu.

"Ta gọi nàng, chính là muốn biết, nàng có thể dừng lại vì ta hay không."

Nàng cảm thấy rất đau thương, l*иg ngực như muốn nứt ra, há hốc mồm khóc không ra tiếng.

"Ta đã biết rõ đáp án."

Trong mắt của hắn ẩn chứa nước mắt, bên môi còn mang theo một nụ cười thỏa mãn: "Nàng có thể rời đi rồi."

Gió thổi qua tóc mai, nàng nhìn sang nơi khác, nghe được câu nói sau cùng của hắn: "Hãy sống tiếp thật tốt."

Nàng nhắm mắt lại chịu đựng đau nhức kịch liệt trong l*иg ngực, lại mở mắt ra, chỉ thấy hắn không thể khép lại hai mắt.

Thượng Quan Thiển giơ hai tay, cúi người, hành lễ bái biệt với hắn.

Hắn chết ở núi sau Cung Môn, vì nàng.