Nếu như Cung Hoán Vũ không ngốc mấy, có lẽ sớm đã diệt khẩu vợ con Giả quản sự rồi.
Nàng cũng không bất ngờ, chỉ tò mò hỏi: "Vậy Cung Hoán Vũ nhận tội rồi hay sao?"
Cung Nhị cầm lấy khăn trong tay nàng lau bụi bặm trên gương mặt cho nàng: "Vụ Cơ nhận tội rồi, Cung Hoán Vũ cũng bèn thừa nhận."
"....."
Nụ cười trên mặt Thượng Quan Thiển là ngượng ngùng, vẫn luôn biết rõ Cung Hoán Vũ ngu xuẩn, không nghĩ tới ngu xuẩn tới mức này.
Nếu như là nàng, nhất định cắn chết không nhận, một mật thám Vô Phong vu cáo mà thôi, dựa vào cái gì phải giải thích.
Chẳng qua nếu như là nàng, nàng cũng sẽ không dùng thủ đoạn ngu như vậy đi gϊếŧ Cung Hồng Vũ.
Đã có kẻ chết thay đưa tới cửa, từ một nơi bí mật gần đó đánh lén gϊếŧ chết Cung Hồng Vũ, rồi đổ tội cho thích khách Vô Phong, lên chức vị một cách hợp lý.
Một mưu kế càng phức tạp, lại càng có khả năng thất bại, vòng vèo làm cái gì chứ, trên thực tế một khâu đứt gãy sẽ tan tác cả bầy.
Tốt nhất là dùng một mưu kế đơn giản nhất.
Mạo hiểm đi đổi bách thảo tụy, để lại qua tay người, để lại trăm ngàn chỗ hở, còn lãng phí Xuất Vân Trùng Liên, không biết Cung Hoán Vũ nghĩ cái gì.
Hơn nữa bách thảo tụy mất đi hiệu lực, hoàn toàn có thể dùng một liều độc dược tiễn Cung Hồng Vũ. Cần gì bản thân phải ở hiện trường gây hoài nghi.
Thật sự là ngu xuẩn.
"Nếu như là cô, cô sẽ làm như thế nào?" Cung Nhị nhìn nàng, giống như chỉ là thuận miệng hỏi.
"Ta?" Thượng Quan Thiển vô tội nghi hoặc, "Ta không rõ ý của công tử."
Cung Nhị cũng không nói toạc ra, hào hứng nhìn nàng giả vờ không hiểu, nàng là người thông minh, biết tiến lùi, cũng chọn đúng người rồi.
Nếu như ngày ấy nàng thật sự chọn Cung Hoán Vũ, bản thân hắn khó tránh khỏi sẽ làm ra chuyện gì.
"Không rõ, hay là không dám nói."
Đùa nàng, làm cho con cáo nhỏ đóng giả thỏ con vờ là người vô tội trước mặt hắn, cũng là một chuyện thú vị, tựa như bỗng tô thêm sắc thái sống động cho cuộc sống lạnh lẽo không thú vị của hắn, nở ra một đóa hoa đỗ quyên trắng muốt trong sơn cốc ẩm lạnh quanh năm mây mù lượn quanh.
"Công tử..... "
Thời điểm này nàng sẽ dùng thủ đoạn quen thuộc của mình, tiếp xúc thân mật cùng hắn, ý đồ thu hoạch tín nhiệm của hắn.
Quả nhiên, ngón tay của nàng nhẹ nhàng ôm lấy ngón tay hắn, mềm quấn lên trên.
Cung Thượng Giác không phản ứng, để cho nàng tới gần.
Nàng cách hắn gần như vậy, hơi thở hương lan: "Công tử, ngày mai chính là lễ hội đèn l*иg Tết Nguyên Tiêu."
Nàng nhớ ở kiếp trước, Vân Vi Sam cùng Cung Tử Vũ đi ra ngoài vào ngày lễ hội đèn l*иg Tết Nguyên Tiêu. Nếu như nàng chọn Cung Nhị, giúp đỡ Cung Nhị cũng là thuận tay: "Ta nghe nói Cung Tử Vũ đã đồng ý với Vân Vi Sam, cùng nàng ta tới hội đèn l*иg Tết Nguyên Tiêu."
"Cô cũng muốn đi?" Xúc cảm mềm mại trên ngón tay làm cho hắn hỏi một câu hắn không nên hỏi.
Thượng Quan Thiển cho là hắn sẽ tức giận, Cung Tử Vũ bỏ qua quy củ của Cung Môn, mang Vân Vi Sam vụиɠ ŧяộʍ chuồn ra Cung Môn. Nàng muốn Cung Nhị ngăn cản Vân Vi Sam, nếu như Vân Vi Sam không lấy được thuốc giải ruồi bán nguyệt, không cần nàng ra tay, Vân Vi Sam sẽ bị độc phát tử vong.
Vậy mà Cung Nhị hỏi nàng có muốn đi không.
Cả đời trước nàng hao hết tâm tư muốn ra Cung Môn, lại không thể ra ngoài, bây giờ nàng đã không cần cầu xin Cung Nhị nữa rồi.
Hơn nữa, Cung Nhị nói lời này, giống như nàng muốn đi, hắn sẽ có thể đồng ý.
"Khi còn bé thân thể ta không tốt, không thường đi ra ngoài, chưa bao giờ đi tới hội đèn l*иg, cũng không thích náo nhiệt."
"Vậy ngày mai ta đến dùng bữa cùng cô."