Cung Viễn Chủy ra tay trước, Kim Phồn rút đao ngăn cản, lưỡi mác tấn công, Cung Viễn Chủy cười lạnh: "Ngươi dám ra tay với ta? Mạo phạm bề trên, thật to gan!"
"Thân là hộ vệ của Vũ Cung, là chuyện phải làm."
Cung Tử Vũ không do dự nữa, cũng gia nhập cuộc chiến.
Qua màn đánh nhau kịch liệt của bọn họ, ánh mắt Thượng Quan Thiển trống rỗng, trong lòng rất bình tĩnh.
Nàng đi tới một bước này, đều là chính nàng chọn lựa.
Ánh mắt Cung Nhị vẫn luôn dán trên người nàng, nàng không chút nghi ngờ, hôm nay nàng làm mất hết mặt mũi của Cung Nhị như vậy, nếu quả thật bị Cung Nhị mang về Giác Cung, nhất định Cung Nhị sẽ rút gân lột da nàng, để nàng chết không yên lành.
Đương nhiên là nàng không muốn vạch mặt cùng Cung Nhị như vậy, chọc giận Cung Nhị không có kết cục gì hay, nhưng Cung Hoán Vũ cũng đang quan sát nàng, dù sao đã làm mất lòng Cung Nhị đến mức đó rồi, nàng cũng nên chọn nơi để đi, lưu lại cho mình một con đường.
Cung Nhị rút đao, hắn là người lăn lộn trong núi thây biển máu, khí thế ra tay hoàn toàn khác biệt, một đao chém qua, sát ý quét ngang, dồn ép ba người ngừng tay. Trái tim Thượng Quan Thiển lỡ nhịp ngay khi thanh đao quét xuống, nàng thật sự rất thích Cung Thượng Giác, nàng mến mộ sự mạnh mẽ ngang tàng, võ công, tâm trí, thủ đoạn và phẩm cách của hắn, không có gì không nổi bật.
Người này xuất sắc như vậy, vì sao không thể thuộc về nàng.
...............
Bọn họ giằng co làm kinh động đến các trưởng lão, bầu không khí trong điện Chấp Nhận rất bí bách.
"Con nguyện trả vị trí Chấp Nhận cho Hoán Vũ ca ca."
Cung Tử Vũ nói rất thành khẩn, làm cho người ta cảm thấy hắn thật sự rất ngây thơ, ngây thơ đến mức có chút ngu đần.
Thượng Quan Thiển nhìn thoáng qua Vân Vi Sam, ở kiếp trước nàng hỏi Vân Vi Sam, người như Cung Tử Vũ, mềm lòng, đa tình, còn là Chấp Nhận thống lĩnh toàn bộ Cung Môn, quyền cao chức trọng, trẻ tuổi anh tuấn, mang một trái tim chân thành bỏng cháy, săn sóc ân cần với nàng ta, quyết làm mọi việc đến cùng, nàng ta có thể vì vậy mà rung động hay không.
Vân Vi Sam nói sẽ không.
Một mật thám, nếu yêu phải mục tiêu của mình, kết cục thật sự sẽ rất là thê thảm.
Cung Tử Vũ đã yêu Vân Vi Sam, quên cả sống chết vì nàng ta, đánh cược toàn bộ Cung Môn cũng phải ở bên nàng ta.
Cung Thượng Giác thì sao chứ, từ đầu tới cuối đều không rung động với nàng.
Nàng còn nhớ rõ ngày cuối cùng bọn họ chia xa, nàng thay bộ váy áo mà hắn chọn, chiếc váy hồng nhạt, trang điểm tỉ mỉ cho bản thân.
Nhưng nàng ở trên nóc nhà, tận mắt thấy Cung Thượng Giác đỡ Vân Vi Sam khi nàng ta bị đánh bay, lòng bàn tay của hắn dán lên lưng Vân Vi Sam, liếc nhìn Vân Vi Sam.
Khoảnh khắc này nàng thật sự cực kỳ hận Cung Nhị.
Nàng ghen ghét Vân Vi Sam giống như nổi điên, thế cho nên sau khi sống lại đã năm lần bảy lượt muốn gϊếŧ chết ả Yêu này, nàng thật sự hận, thứ mà nàng hao tâm tổn trí cũng không chiếm được, Vân Vi Sam lại lấy được nhẹ nhàng như vậy.
Nhớ tới sau khi nàng bị Cung Nhị dùng kiếm đánh bay, thiếu chút nữa đâm vào trên tường, nỗi chua chát đớn đau trào dâng trong lòng, lỗ tai ông ông, không nghe rõ bọn hắn đang lăn tăn cái gì. Nàng gần như đã quên đi sứ mạng của mình, quên đi mối thù của nàng, nhào tới dốc sức liều mạng cùng Cung Nhị.
Nhưng bây giờ không phải là thời điểm xoắn xuýt chuyện ái tình nam nữ, nàng phải giúp Cung Hoán Vũ đoạt được vị trí Chấp Nhận.
Nàng bắt buộc bản thân ổn định lại tinh thần.
Nàng không thể quay đầu lại, Cung Nhị máu lạnh vô tình, sẽ không bị nàng mê hoặc.
"Giống như các trưởng lão đã nói, lợi ích của Cung Môn cao hơn hết thảy, vị trí Chấp Nhận, người mạnh mới có thể ngồi." Cung Thượng Giác dùng ngữ khí bình dị không cho phép chất vấn, không ai dám nói hắn không xứng.
Lúc trước lão Chấp Nhận chọn Thiếu chủ, chính là ngại chuyện thiên vị, bây giờ Cung Hoán Vũ không chết, Cung Tử Vũ đề xuất muốn thay đổi Chấp Nhận, các Trưởng lão lại do dự không yên, đương nhiên Cung Thượng Giác không thể nào để cho bọn hắn giao đến trả đi như vậy.
Vị trí Chấp Nhận, liên quan tới an nguy Cung Môn, không phải là trò đùa của huynh đệ tình thâm Vũ Cung bọn hắn.