Thượng Quan Thiển bỗng nhớ tới Cung Nhị một cách không hề đúng lúc, Cung Nhị không như vậy, hắn rất mạnh. Nếu hắn có thể có một chút thiệt tình với mình, hai người bọn họ liên thủ, tiêu diệt Vô Phong ở trong tầm tay.
Không muốn cùng lúc đuổi theo hai con thỏ, vẫn nên chọn con dễ dàng khống chế kia hơn.
Nàng đè xuống chán ghét không vui nơi đáy lòng, dịu dàng cười nói với hắn: "Về sau ta sẽ giúp ngươi, đồng ý với ta, có chuyện gì thì bàn bạc cùng ta trước, có thể chứ." Bớt làm chuyện ngu đi.
Cung Hoán Vũ nhíu mày: "Dựa vào cái gì ta phải tin tưởng ngươi."
Ngươi không cảm thấy ngươi rất tin tưởng ta sao?
Ngươi nói nhiều như vậy với ta, dễ dàng nói thẳng ra như vậy, ta thậm chí không có bất kỳ chứng cớ nào, tất cả đều là suy đoán.
Ở kiếp trước, không phải hắn cũng gặp hạn như thế này đấy chứ
Thượng Quan Thiển hơi hơi nhíu mày, sắp nhịn không được nụ cười trên mặt rồi, người mà nàng chọn, thật sự quá ngu xuẩn.
Nhưng nàng không có lựa chọn khác, chỉ có thể tiếp tục lừa gạt hắn: "Ta là tân nương Thiếu chủ tự mình chọn, vốn lại phải lòng Thiếu chủ, Thiếu chủ có thể tin ta." Giọng điệu của nàng là thói quen, ở kiếp trước thần thái của nàng khi nói những lời này cùng Cung Nhị, đều rõ mồn một trước mắt.
Tình ý liên tục, ánh mắt chân thành tha thiết, mải miết chờ mong.
Nàng vốn xinh đẹp, giống như hoa thủy tiên duyên dáng yêu kiều, như một làn gió nhẹ thổi qua, trong lòng Cung Hoán Vũ gợn sóng, đây vốn là tân nương hắn chọn, hắn nhìn trúng người ưu tú nhất, phu nhân xứng đôi cùng hắn.
Môi của hắn cong lên nụ cười vui vẻ: "Thượng Quan cô nương..... "
"Thượng Quan Thiển!"
Cung Viễn Chủy một cước đạp cửa ra, đã cắt đứt lần mật đàm này.
Chó điên nhỏ tức giận đến ánh mắt đỏ lên, một bộ dáng bắt gian tại giường.
Vẻ mặt Cung Thượng Giác lạnh lẽo, đứng ở phía sau hắn, nhìn Thượng Quan Thiển vươn tay lôi lôi kéo kéo với người khác, thổ lộ tấm chân tình với nhau!
Trái tim của Thượng Quan Thiển đập trật một nhịp, thuận theo ánh mắt Cung Nhị, nhìn thấy tay mình đang giữ lấy mạch môn của Cung Hoán Vũ, nàng tay lại như bị rắn cắn, rút vào trong tay áo.
Bây giờ nàng biết sợ rồi?
Gân xanh trên thái dương Cung Thượng Giác nhảy lên, một đôi mắt nhìn chằm chằm vào mặt nàng với vẻ hung hăng, hận không thể nắm khuôn mặt nàng trong lòng bàn tay!
Đi cùng bọn hắn cùng còn có Cung Tử Vũ cùng Vân Vi Sam.
Cung Tử Vũ giống như một con khổng tước lỗ mãng liều lĩnh, sau khi đi vào thì vui vẻ chạy về phía anh mình: "Ca, huynh đã tỉnh!"
Vẫn rất ngu xuẩn.
Thượng Quan Thiển đứng lên, lui về sau một bước .
Nàng chọn chiến trường của mình, nàng chọn đứng chung một chỗ cùng với người Vũ Cung.
"Cung Tử Vũ, giao Thượng Quan Thiển ra."
Cung Tử Vũ vô cùng bao che khuyết điểm, ngăn phía trước anh mình: "Thân là Chấp Nhận của Cung Môn, ta quyết không cho phép ngươi hống hách trong Vũ Cung."
"Chấp Nhận của Cung Môn? Chưa vượt qua thử thách Tam Vực, ngươi cũng xứng xưng là Chấp Nhận Cung Môn ư."
"Đúng vậy, vị trí Chấp Nhận này, hẳn là ca ca mới đúng. Đợi thân thể ca ca tốt lên rồi, ta sẽ trả lại cái ghế Chấp Nhận này cho ca ca."
Thượng Quan Thiển khó có thể tin, nàng không nghĩ tới Cung Tử Vũ lại ngây thơ như vậy, xem ra ở kiếp trước hắn thuận lợi như vậy cũng là có nguyên nhân, trời cao hẳn sẽ chăm sóc những người thuần khiết lương thiện—— trên sách đều gạt người như thế.
Khóe miệng nàng cong lên nở nụ cười, không nghĩ tới vị trí Chấp Nhận Cung Môn lại dễ dàng như vậy.
"Đệ đang nói lung tung gì vậy", Cung Hoán Vũ bật cười, "Giữa huynh đệ, tuy hai mà một. Sao có mượn, sao có trả? Vị trí Chấp Nhận này, ai làm cũng như nhau, có thể bảo vệ người Cung Môn là được."
Bây giờ Thượng Quan Thiển nhìn Cung Hoán Vũ tựa như nhìn kẻ đần, đây là thời điểm khách sáo chối từ sao.
Trong bụng nàng cực hận, sao mà ngoại trừ Cung Nhị, tất cả người Cung Môn đều là ngu xuẩn vậy!