Dạ Sắc Thượng Thiển (Đồng Nhân Vân Chi Vũ, Song Trọng Sinh)

Chương 33: Không cần giả vờ đáng thương ở chỗ này

Nàng bị thương, lại mơ thấy chuyện lúc trước.

Ở kiếp trước nàng thừa sống thiếu chết, dựa vào thân phận huyết mạch còn sót lại của phái Cô Sơn, đã lừa gạt Cung Thượng Giác, nhặt về một cái mạng trong tay hắn.

Nàng mơ thấy hai cánh tay mình chống đỡ thân thể, muốn bưng chén thuốc lên. Nhưng ngón tay của nàng từng bị kẹp hình, tay đứt ruột xót, không dùng sức được, chén thuốc chới với trên mặt bàn, nàng đau đến hít vào, ngón tay xanh nhạt run rẩy, ngón tay ứ đỏ sưng như củ cải trắng, đau nhức kịch liệt làm cho nàng mũi chua mắt chát.

Nghe được tiếng bước chân nàng ngẩng đầu, khóe môi nhếch lên lại rơi xuống lúc nhìn thấy là Cung Viễn Chủy: "Chủy công tử."

Cún con tới đây nhìn có chút hả hê, ôm cánh tay cười nhạo nàng: "Không là anh ta, rất thất vọng sao? Không cần giả vờ đáng thương ở chỗ này, anh của ta cũng nhìn không tới."

Gϊếŧ người xẻo tim, nàng cũng không có gì có thể phản bác: "Chủy công tử nói đùa rồi, ngài xem những vết thương này trên người ta, có chút nào là đang giả bộ?"

Cung Viễn Chủy vượt qua bình phong, cách bức rèm che giễu cợt nàng: "Cô có nghĩ đến hay không, nếu bị anh của ta nhìn thấy bộ dạng thảm thương này của cô, huynh ấy sẽ thương hương tiếc ngọc?"

Vị chọc trúng tâm sự không thể kể ra, nàng cũng không biết xấu hổ kể lể: "Ta tự biết thân biết phận, bị thương lâu như vậy, Giác công tử cũng chưa từng đến thăm ta." Nàng hiểu cách yếu thế đúng lúc, "Không giống như lúc Chủy công tử bị thương, Giác công tử lại không rời một tấc."

"Ta là đệ đệ của huynh ấy, tình cảm từ nhỏ đến lớn của chúng ta, cô hâm mộ không nổi."

Bọn nàng lại nói mấy câu, vẻ thù địch của cún con với nàng rõ ràng như vậy, làm cho nàng vô cùng tinh tường ý thức được, mình không được hoan nghênh. Không được bất kỳ ai trong Giác Cung hoan nghênh.

Về sau Cung Thượng Giác cũng tới, ánh mắt chỉ đặt ở trên người Cung Viễn Chủy, không phân cho nàng chút nào: "Viễn Chủy, ta nghe người hầu nói đệ đã đến đây."

Nàng ngồi dậy, mềm giọng nói chuyện với hắn: "Giác công tử không cần lo lắng, Chủy công tử cũng không quấy rầy ta nghỉ ngơi, ngài ấy chỉ tới để quan tâm thương thế của ta."

Cung Thượng Giác bật cười: "Ta cũng không có nói đệ ấy quấy rầy cô."

Cung Viễn Chủy cười nhạo nàng: "Ta cũng chưa từng nói tới quan tâm cô."

Cách tấm rèm châu, nàng không thấy rõ mặt của bọn họ, bọn họ mới là người một nhà, nàng chỉ là người ngoài.

Cung Thượng Giác trông thấy chén thuốc đầu giường vẫn còn đầy, hỏi nàng sao lại không uống thuốc.

Là nàng không muốn uống à.

Trong lòng nàng vọt lên cảm xúc tủi thân mất mát, lại mất hết can đảm, nặng nề chùn xuống.

Nàng cúi đầu, khom người, mượn việc uống thuốc xoa dịu chua xót trong lòng, tay đau, tim sẽ hết đâu.

Ngón tay sưng đau vừa chạm được bát thuốc kia, bức rèm lắc lư, bóng người hiện lên, Cung Thượng Giác tiếp nhận chén thuốc từ trong tay nàng, ngồi xuống bên giường nàng.

Hắn nhìn nàng một cái, chắc có lẽ ảo giác, nàng thấy được đau lòng trong hai mắt của hắn.

Ngày hôm đó hắn mặc áo gấm màu đen thêu ánh kim trông rất đẹp, lông mày tuấn tú, mũi cao thẳng, ngũ quan giống như đao khắc đều là bộ dáng để ý tới nàng, đẹp đến mức làm cho tim nàng lỡ nhịp, trong mắt mang theo ánh lệ: "Đa tạ công tử."

Cung Thượng Giác đút thuốc tới bên môi nàng, nàng được bón rồi, thật sự thỏa mãn, lúc uống hết bèn giương mắt, nhìn về phía Cung Viễn Chủy giống như kɧıêυ ҡɧí©ɧ, Cung Viễn Chủy bị nàng chọc giận đến bật cười, nghiến răng nghiến lợi hận không thể nuốt sống nàng.

Có thể làm tên điên nhỏ kinh ngạc, nàng mỉm cười trong mộng.

Nhớ đi nhớ lại cái cảnh Cung Nhị bón thuốc cho nàng.

Hắn khó có lúc dịu dàng với nàng như vậy.

Nàng bị thương, sau nửa đêm mơ mơ màng màng phát sốt, gọi hắn trong mộng: "Công tử....."

Cung Thượng Giác lẳng lặng nhìn bộ dáng nàng nhịn đau, cảm thấy càng thêm không đành lòng, dùng khăn lau mồ hôi cho nàng.

Nàng có chút nóng, tay vô ý thức bắt được tay hắn, tay của hắn thật lạnh, nàng dán bên mặt gối lên, cảm thấy mỹ mãn ngủ say.

Cung Thượng Giác hóa đá tại chỗ, vẫn không nhúc nhích, hô hấp cũng nhẹ nhàng, trong đầu hiện lên bộ dáng xinh đẹp của nàng, nàng dịu ngoan dán vào lòng bàn tay hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp như tiên nữ cười với hắn thật điềm tĩnh dịu dàng, ẩn chứa tình ý liên miên.

Nàng đã từng, ỷ lại hắn như vậy sao.