Hình ảnh mới xông vào trong đầu hắn.
Mùi máu tanh nồng nặc trong cái mùi ẩm mốc lạnh lẽo của địa lao, nàng bị khóa sắt trói hai tay, giam cầm ở đó, nhận hết tra tấn.
Hắn không đành lòng nhìn nàng, sắc mặt trầm xuống, âm thanh lạnh như băng nói ra rất nhiều lời đe dọa nàng, giới thiệu cho nàng những công cụ tra tấn kia, lông mi của nàng run rẩy như cánh bướm vương phải sương sớm, trong tất cả đều là van xin.
Vờ yếu đuối giả đáng thương là thủ đoạn nàng thường dùng.
Hắn nhẹ nhàng nhíu mày, trong trí nhớ, có vẻ như hắn cũng không muốn tra tấn nàng, định thuyết phục nàng khai ra: "Tin tưởng ta, cô không chịu được đâu. Chỉ cần cô chịu nói thật, ta sẽ bảo vệ cô không phải đau đớn."
Nàng ngước khuôn cằm khéo léo lên, cầu xin hắn thương xót: "Ngài có thể bảo vệ ta không chết hay không."
Tha thiết ỷ lại trong mắt nàng làm cho người ta nhịn không được đau lòng thương tiếc, nhưng hắn là Cung Thượng Giác, chỉ là sau một lát nhắm mắt, lại nhìn về phía nàng một lần nữa: "Ta cam đoan cô không chịu đau."
Nàng nhẹ cười khẽ, biết mình khó thoát khỏi cái chết: "Nói ra, công tử sẽ tin sao?"
"Cô cứ nói, ta tự có đánh giá."
"Ta không phải thích khách Vô Phong, cũng không phải là Vô Danh gì trong miệng các ngài, nhưng ta đúng là không phải con gái của Thượng Quan gia."
Nàng lại đang nói láo.
"Vậy cô là ai."
"Trẻ mồ côi của phái Cô Sơn. Ta tiến vào Cung Môn, chỉ vì tự bảo vệ mình. Năm đó Chuyết Mai của phái Thanh Phong, cùng tiểu thúc thúc của ta yêu nhau, bị chưởng môn phái Thanh Phong là Điểm Trúc phản đối kịch liệt, vì bức phái Cô Sơn giao tiểu thúc ra, lúc ấy Điểm Trúc đã gia nhập Vô Phong, mang theo thích khách Vô Phong, diệt sạch phái Cô Sơn."
"Toàn môn phái Cô Sơn bị diệt hết, chưa từng nghe nói, có lưu lại đời sau."
"Lúc ấy cha ta giấu ta ở trong lối đi bí mật, ta mới may mắn còn sống. Về sau ta lưu lạc khắp nơi, không nhà để về, may mắn được Thượng Quan gia cứu giúp, nuôi dưỡng ta trưởng thành, Thượng Quan gia không muốn để con gái mình gả vào Cung Môn, vì báo đáp ân nuôi dưỡng của bọn họ, cũng vì chính bản thân mình, nên ta mới giả mạo Thượng Quan Thiển xuất giá thay nàng. Ta đã lập lời thề, nhất định phải báo thù cho cha cùng với người trong tộc ta."
"Tết Nguyên Tiêu năm đó, ta bị kẻ xấu bắt cóc, là ngài đã cứu ta, vì vậy ta mới manh động tiến vào Cung Môn, kế hoạch tìm kiếm chỗ dựa. Chỉ khi mượn nhờ lực lượng của Cung Môn, ta mới có thể báo thù rửa hận."
Vậy đây là bí mật của nàng sao.
Khuôn mặt người ngủ trên giường xinh đẹp điềm tĩnh, giống như một đóa hoa sen dịu dàng vô hại, thanh khiết hoàn mỹ.
Lần đầu tiên Cung Thượng Giác sinh ra hoài nghi đối với phán đoán của chính mình, có lẽ nàng không phải sát thủ, tuy rằng nàng tiến vào Cung Môn có mục đích, nhưng cũng không phải là rắp tâm làm việc xấu.
Có lẽ nàng chỉ muốn tìm một chỗ dựa vào, một người đáng tin cậy.
Hắn nhíu chặt mày, nếu thật là như vậy, trong một đoạn thời gian nào đó hắn đã từng oan uổng qua nàng, dùng hình phạt với nàng.
Cảm giác áy náy bò lên, từ trong tâm khảm tiến vào kinh mạch của hắn, thuận theo máu của hắn bò đầy cả người của hắn, so với đau đớn của nhặng ăn xác càng làm cho người khó có thể chịu đựng được, không biết từ lúc nào, hắn đã quên mất một đoạn thời gian, hắn đã từng có thẹn với nàng, có lỗi với nàng, phụ bạc tình ý của nàng, làm cho một người con gái yếu ớt như nàng vùi thân trong hiểm cảnh, đúng không.
Về sau thì sao.
Hắn muốn biết về sau như nào.
Hắn tin tưởng nàng ư.
Trong đầu óc hắn trống rỗng, đầu đau như muốn nứt không nhớ nổi bất cứ chuyện gì, về sau hắn có cởi xuống xiềng xích trong tay nàng sao, ôm nàng trở về như thế này ư, hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm vào mặt nàng, bất giác đưa tay tới, dừng lại bên cạnh gò má nàng.
Cuối cùng không chạm vào.
Nàng nhẹ nhàng nhíu mày trong giấc mộng, nước mắt xẹt qua khóe mắt.
Đầu ngón tay của hắn chậm rãi dán qua, nước mắt của nàng rất ẩm ướt, làm cho lòng người giá lạnh.
**Tác giả có chuyện nói:
Cung Nhị chỉ nhớ từng đoạn ký ức, làm cho hắn nghi ngờ mình thực có lỗi với Thiển Thiển.