Thượng Quan Thiển đánh cược thắng.
Nàng nghĩ nếu như Cung Hoán Vũ bảo Vụ Cơ gϊếŧ nàng, nhất định sẽ phải nhìn tận mắt nàng chết mới có thể yên tâm.
Vì vậy hắn nhất định vẫn còn trong Từ Đường.
Nàng vừa ăn một viên đan dược Cung Thượng Giác đút cho nàng, không biết là cứu nàng, hay là muốn mạng của nàng. Nàng thật sự không còn sức lực giãy giụa, lúc hắn đút nàng, nàng đã nuốt không chút suy nghĩ.
Ngón tay của hắn có mùi hương nguyệt quế nhàn nhạt.
Nghĩ đến cánh tay này đã làm gì với nàng ở kiếp trước, nàng có hơi mặt đỏ tim đập.
Sau khi sống lại một đời, vẫn là lần đầu tiên cách hắn gần như vậy, được hắn ôm vào trong ngực như thế.
Hẳn là Cung Nhị thấy nàng thật sự không đi được nữa, thị vệ Hoàng Ngọc đều ở lại Từ Đường sau núi để lục soát người, Cung Thượng Giác chỉ có thể cố mà làm, bị ép ôm nàng trở về Giác Cung. Nói đến ở kiếp trước, sau khi nàng ngất trong địa lao, không biết hắn đã tìm ai khiêng nàng quay về Giác Cung.
Thượng Quan Thiển định chỉ đường cho hắn, lại phát hiện thế mà hắn lại biết nàng ở gian phòng khách nào, trách không được nàng đi ra ngoài mấy lần đều vừa vặn bị bắt, cho tới bây giờ Cung Nhị chưa từng yên tâm về nàng, vẫn luôn tìm người để mắt tới nàng.
Hắn đi rất ổn rất nhanh, Thượng Quan Thiển vụиɠ ŧяộʍ hưởng thụ một chút, mới đầu còn tưởng rằng hắn lại muốn ném nàng vào trong địa lao, không nghĩ tới hắn tự mình đưa nàng trở về, ngực của hắn thật là ấm.
Tiến vào phòng, nàng định tự tụt xuống đi vào, còn chưa làm gì, đã thấy hắn nâng nàng vững vàng bằng một tay, vén tấm rèm châu lên đi vào phòng trong, khẽ đặt nàng ở trên giường.
Thời điểm hắn cúi người, một lọn tóc dài rơi vào ngực nàng, hô hấp của nàng có chút khó khăn, tư thế mập mờ như vậy, ở kiếp trước cũng từng xảy ra.
Ánh mắt của nàng không khỏi tự do nghiêng mắt nhìn đến trên môi hắn, môi của hắn rất mỏng, cái mỏng bạc tình bạc nghĩa, nhưng hôn vào thật dễ chịu, mềm mại, ngọt ngào, không tính là hung ác, lại không cho chối từ.
Nàng nuốt từng ngụm nước bọt, nghĩ lung tung trong đầu, có lẽ nàng suýt bị Vụ Cơ đánh chết, nên đã to gan lớn mật đến mức dám tơ tưởng mùi vị của Cung Nhị—— mùi vị nàng từng hưởng—— nàng lại nuốt tiếp ngụm nước bọt.
Níu lấy vạt áo của hắn không buông tay, có chút phấn khích.
Hôn một cái, nàng cũng không mất mát gì.
Cung Nhị chắc cũng không ghét hôn nàng.
Không thể chán ghét nàng.
Nàng ngẩng đầu lên, hơi thở thơm mùi đàn hương phun ra từ miệng, hai mắt nhìn hắn vẻ mịt mù.
"Giác công tử." Y sư trong y quán đã đến, thông báo ở ngoài cửa.
Bởi vì mới uống xong "Hồi hồn đan" có chút ý thức không rõ, ngón tay Thượng Quan Thiển gắt gao níu lấy áo hắn, lông mày xinh xắn nhíu lại, đuôi mắt ửng hồng vì vừa khóc, bỗng nhiên bị quấy rầy nên có chút không vui, sao hắn không nghe lời như vậy, Thượng Quan Thiển muốn cắn một cái thật mạnh lên môi hắn, xem hắn còn nói những lời như dao găm kia thế nào: "Cung Thượng Giác....."
Tim hắn đập nhanh hơn hai nhịp, cuống họng hơi khô, cầm lấy tay của nàng khiến nàng ngoan ngoãn một chút: "Vào đi."
Y sư bị vội vàng gọi đến giữa đêm khuya, ở ngoài phòng cũng ngửi thấy được một mùi máu tươi, cho rằng có lẽ tai nạn chết người rồi, tiến đến trông thấy người mới nhẹ nhàng thở ra: "Thượng Quan cô nương đã uống hồi hồn đan, nhất định tính mạng không sao, Giác công tử không cần lo lắng."
"Ừ."
Lúc hắn nhìn thấy thanh nhuyễn kiếm khóa trên cổ nàng, trái tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, không hề nghĩ ngợi đã rút đao ném qua, chặt đứt kiếm người khác, đón nàng đầy cõi lòng.
Trọng lượng của nàng rất nhẹ, còn gầy yếu hơn một chút so với trong tưởng tượng của hắn, ôm vào trong ngực như một con rối bị thương, trong ánh mắt ẩn chứa nước mắt, cứ nhìn hắn như vậy.
Trong trí nhớ của hắn, nàng thường dùng loại ánh mắt này nhìn hắn.
Trong lòng trong mắt nàng đều là bộ dáng của hắn, là giả dối, cũng giống như là thật.
**Tác giả có chuyện nói:
Thiển Thiển lúc ý thức không rõ: Người cũ có chút soái, muốn hôn.
Nữ sinh không thể chủ động sao, cứ thích chủ động như vậy. Dù sao ngay từ đầu chính là Thiển Thiển trêu đùa Cung Nhị.
Dù gì cũng hôn tới ngón tay rồi.