Lúc con người đang liều chết tranh đấu, sẽ xem nhẹ đau đớn.
Cũng không biết vì sao, khoảnh khắc bị hắn kéo vào trong ngực, tất cả tổn thương trên người nàng bỗng dưng bắt đầu đau đớn.
Đau quá.
Đau đến mức nàng yếu đuối đổ lệ, mắt đỏ hồng, tưởng mình đang nằm mơ.
Cung Nhị dùng một tay bảo vệ nàng, một đao cắt nát nhuyễn kiếm của Vụ Cơ, thế đi của lưỡi đao không giảm, kéo tới trên cổ Vụ Cơ. Mạnh mẽ đè xuống, hai đầu gối Vụ Cơ mềm nhũn, quỳ trên mặt đất.
Cung Nhị như mới nhìn rõ là ai, trầm giọng nghi ngờ: "Vụ Cơ phu nhân?"
Chuyện này xác minh phán đoán của hắn, lông mày ngọn núi đè xuống rất thấp, chậm rãi phun ra hai chữ: "..... Vô Danh."
"Cung Thượng Giác, đêm khuya ta tới đây để tế bái lão Chấp Nhận, thấy Thượng Quan Thiển mặc trang phục dạ hành lén lén lút lút, hoài nghi nàng là mật thám Vô Phong, ra tay truy nã, có gì không ổn."
Thượng Quan Thiển cảm giác mình rất buồn cười, vừa rồi nàng vậy mà giống như trở nên ngu ngốc cảm thấy Cung Nhị tới cứu nàng, không biết, làm sao hắn sẽ tới cứu nàng, hắn là tới bắt nàng mới đúng.
Nàng cần một lý do thoát thân: "Ta không phải! Ta là con mồ côi của phái Cô Sơn, công tử!"
Dưới tình thế cấp bách bật thốt gọi hắn là "Công tử", nhìn thấy sắc mặt lạnh như sắp đóng băng của hắn, lại hoảng hốt bổ sung: "Cung, Cung Nhị tiên sinh, ngài tin tưởng ta..... "
Nàng thật sự đau quá, nàng không muốn vào địa lao lần nữa.
Hình như nàng đã nghe được có người đang gõ cửa, hắn cứ thế đứng ở ngoài cửa, mặc cho bọn họ điều tra.
Khi đó, nàng cũng bị thương, nhanh chóng đứng lên từ trên mặt đất, mở cửa sổ đổ máu tươi nôn trong chậu đồng ra ngoài, mở búi tóc cởi trang phục dạ hành, lấp đầy hương hun trong lư hương, nghe được giọng hắn lạnh như băng mệnh lệnh: "Phá cửa."
Nàng vừa thay xong một thân quần áo ngủ trắng thuần, không kịp khoác trên vai kiện áo ngoài, đã bị ép xõa tung tóc dài, trang phục luộm thuộm xuất hiện ở trước mặt hắn và đám thị vệ.
Hắn thăm dò nàng từ đầu đến chân, hỏi nàng như hỏi phạm nhân: "Vì sao chậm chạp không mở cửa?"
"Cảm giác thân thể có chút phát sốt, sợ là bị phong hàn, vì vậy uống chén thuốc an thần, sớm buồn ngủ, trong mộng nghe được tiếng đập cửa, lúc này mới thức dậy." Nàng định lừa dối vượt qua kiểm tra.
Thị vệ Hoàng Ngọc đứng đầu nhìn về phía Cung Thượng Giác, được ánh mắt hắn cho phép, nói câu "Mạo phạm", rồi dũng mãnh xông vào khuê phòng của nàng điều tra.
Mặt hắn không có biểu cảm gì, đến gần cúi đầu nhìn nàng một cái, thờ ơ với thần sắc bối rối cầu xin của nàng, lướt qua nàng đi vào phòng nàng. Nàng chỉ có thể đi theo đằng sau bóng dáng cao lớn của hắn, sụp xuống nhìn hắn với vẻ bất an, cầu mong hắn đừng phát hiện ra cái gì.
Hắn đến bên cửa sổ liếc qua lư hương, trầm giọng hỏi: "Cô ngủ, hun hương nồng như vậy?"
"Ngày gần đây có chút mất ngủ, nên có lẽ thả hơi nhiều hương liệu."
Hắn chau mạnh lông mày, hiển nhiên cũng không tin tưởng lời nói dối của nàng. Hắn xốc tấm rèm châu lên, đi đến bên cạnh giường nàng, cẩn thận đảo qua mỗi một góc nhỏ, phát hiện đồ vật hắn muốn điều tra bên cạnh chậu đồng.
"Cô rất thông minh, biết rõ ta mẫn cảm với mùi máu tươi, cố ý đốt hương nồng như vậy. Chỉ tiếc..... Cẩn thận mấy cũng có sơ sót."
Cách tấm rèm châu, một chấm đỏ tươi trên ngón tay hắn: "Cô nói cho ta biết, máu của ai?"
Không muốn, đừng bắt ta! Ký ức ở kiếp trước quá đau đớn, lòng nàng vô cùng kháng cự, túm lấy ngực áo hắn, tựa gần trên người hắn, hơi thở nàng phả vào trên mặt hắn, Cung Nhị cúi đầu nhìn nàng, nàng giống như một con nai con bị thợ săn bắt lấy, giãy giụa trong sợ hãi.
Thanh âm của bọn họ thu hút thị vệ Hoàng Ngọc đi tới, bao vây quanh Từ Đường núi sau.
Thủ lĩnh thị vệ Hoàng Ngọc chắp tay chờ hắn ra chỉ thị, đao của hắn đặt ở trên vai Vụ Cơ phu nhân, Thượng Quan Thiển trong ngực hoảng hốt van xin hắn.
Môi hắn giật giật, nàng liều chết đánh cược một lần: "Ta vừa thấy được một bóng người! Hiện tại nhất định vẫn còn trong Từ Đường! Nhanh lục soát!"