Nàng không dám kêu thị vệ, nếu để bị người bắt gặp, nàng nhất định bại lộ, chỉ sợ sẽ bị Cung Nhị nhốt vào địa lao như kiếp trước.
Vụ Cơ nói đúng, nếu như bại lộ, bọn họ sẽ tin một phu nhân mười mấy năm qua đều theo khuôn phép cũ ở Cung Môn, hay là một tân nương bộ dạng khả nghi mới vừa vào Cung Môn là nàng?
Nàng nhớ tới bộ dáng Cung Nhị nắm cằm nàng ép hỏi thì tim gan nàng đều lạnh toát, không dám kêu một tiếng nào.
Rất nhanh thanh nhuyễn kiếm sắc bén đã kéo lê từng lỗ hổng trên người nàng, trong thoáng chốc lại trở về địa lao ở kiếp trước.
Hai cổ tay nàng bị treo lên cao, cây roi xé gió vụt tới, va vào da thịt, đánh cho nàng run rẩy co rúm.
Thân roi dính nước muối, muối dính lên vết thương, đau đến xương cốt toàn thân run lên, nàng cắn môi tránh roi, cổ tay trong khóa sắt bị mài đến máu thịt loang lổ.
Quần áo ngủ màu trắng trên người bị đánh nát rồi, tóc nàng xõa tung, đại khái là rất chật vật.
Biết rõ là Cung Nhị tự tay bắt nàng, nhưng nhìn thấy hắn ở trong địa lao, vẫn nhịn không được vui mừng quẫy đuôi như chó gặp chủ. Hắn vẫn còn lạnh lùng bình tĩnh như vậy, mặt mày sắc bén tuấn tú đẹp đẽ, cũng không có một tia rủ lòng thương với nàng, giống như cây tuyết tùng đơn độc trên ngọn núi, dây đeo trán màu đen đoan chính tự kiềm chế, là bộ dạng nàng vĩnh viễn không chiếm được.
Tóc mai nàng bị mồ hôi lạnh cùng máu loãng thấm ướt, cần cổ thon nhỏ nghiêng nghiêng, bởi vì đau đớn chìm vào hôn mê gối đầu trên cánh tay chính mình, nhìn hắn với vẻ mặc quân xử trí, lúc ấy nàng đang suy nghĩ gì.
Hắn có thể cứu nàng sao.
Nếu như hắn có thể cứu nàng ra ngoài, cái gì nàng cũng bằng lòng nguyện ý.
Hắn không nhìn nàng nữa, đi đến trước bàn gỗ bày đầy dụng cụ tra khảo: "Chén rượu này vẫn còn đầy đấy, xem ra, còn chưa tiến hành đến bước này, cô đã chịu đựng hình phạt roi cùng kẹp, nhưng đây chỉ là bắt đầu. Thanh dao cạo trong tay ta lúc này, lưỡi dao sắc bén, được rèn ra từ kỹ thuật rèn ám khí của Cung Môn, thanh dao này tên là dao ve, có thể cắt mỗi một miếng thịt, đều mỏng như cánh ve. Chỉ một cái chân, có thể cắt chừng một ngày một đêm, làm cho người sống không bằng chết."
Thanh âm của hắn rất lạnh lùng, giống như mạng của nàng không chút ý nghĩa: "Còn có cái mặt nạ này, mang lên mặt, tưới dầu nóng lên....."
Hắn dùng mặt nạ che khuất mặt nàng từ xa, xuyên thấu qua lỗ hổng mặt nạ, nàng nhìn thấy đôi môi bạc tình bạc nghĩa của hắn phát ra tiếng thở dài âm u: "Gương mặt xinh đẹp như vậy, đáng tiếc."
"Những thứ này so với rượu độc của Viễn Chủy đệ đệ, đều không đáng giá nhắc tới."
Người đang đứng trước lằn ranh sống chết, sẽ nhớ tới người mình hận nhất sao.
Hắn chưa từng đứng về phía nàng, chưa từng tin tưởng nàng, chưa từng để ý tới nàng, những lời hắn uy hϊếp nàng, cũng giống như dao găm khắc vào trong lòng nàng, cách một đời cũng khó quên.
Kiếm của Vụ Cơ không chút nể nang, từng chiêu muốn mạng của nàng.
Nàng thật sự tài nghệ không bằng người, khó khăn né qua, thanh nhuyễn kiếm kia lại quấn lên cổ của nàng giống như muốn lấy mạng.
Cảm giác này, nàng quen thuộc.
Ở kiếp trước cảm giác bị cắt đứt cổ họng rõ ràng như vậy, nàng có thể nghe được thanh âm sau khi cổ họng mình đứt gãy, máu tràn vào phát ra thanh âm "Ọt ọt ọt ọt".
Nàng có chút không cam lòng.
Nhưng chắc đây là số mệnh rồi.
Đấu không lại.
Nàng chờ bị xoắn đứt cổ họng, lại nghe được tiếng tấn công chói tai của lưỡi mác, nhuyễn kiếm trên cổ bị đánh bay, cắt thành hai mảnh.
Nàng ngã vào trong ngực một người, trong khoảnh khắc đó trái tim đã quên phải đập.
Cảm giác quen thuộc lại lạ lẫm, người mình vừa tin tưởng lại vừa căm thù, muốn tới gần mà không được, cây tùng cô độc trên núi cao, một làn hương nguyệt quế dễ ngửi, ôm ấp ấm áp, cánh tay rắn chắc, cảm giác an toàn đột nhiên xuất hiện, nàng mở to hai mắt nhìn với vẻ khó có thể tin.
Trong nháy mắt đó nàng nhất định rất chật vật.
Nàng thấy được sắc mặt nàng chưa từng thấy trên mặt Cung Thượng Giác, hình như hắn, đang lo lắng.