Nàng giả bộ như không để ý đến đồng tử ©υиɠ Nhị đột nhiên co lại, ứa nước mắt nhẹ nói.
"Lãng đệ đệ mệnh Hổ, cũng là một người khoẻ mạnh kháu khỉnh, ta rất yêu thương thằng bé. Ta thêu cho nó chiếc khăn hình hổ xinh đẹp, làm cho nó chiếc đèn cung đình xinh đẹp, dạy nó đọc sách viết chữ, ca hát cho nó nghe, kể chuyện cho nó, đồng ý với nó chờ nó lớn lên, ta sẽ dẫn nó ra cho nó nhìn ngắm thế giới bên ngoài."
"Về sau thì sao?" Nàng nghe ra được, trong thanh âm Cung Nhị có một tia nghẹn ngào không dễ dàng phát hiện.
Nước mắt trên mặt nàng chảy xuống, để lại một dấu vết óng ánh.
"Về sau Lãng đệ đệ..... bị thích khách Vô Phong gϊếŧ chết, ngày đó là ngày đau đớn nhất trong cuộc đời của ta. Ta cùng Vô Phong, huyết hải thâm thù, không đội trời chung."
"Vì vậy nhìn thấy Viễn Chủy đệ đệ bị thương, trong lòng ta muôn phần khổ sở, nghĩ tới nếu như Lãng đệ đệ còn sống, bị người đánh thương, ta cũng sẽ khẩn trương lo lắng vì ngài ấy, giúp ngài ấy bôi thuốc cẩn thận."
Nàng giống như một đóa gió hoa trắng nhỏ bị vứt bỏ trong mưa, sương mù tràn ra trong mắt, vừa yếu đuối vừa đáng thương.
Ánh mắt Cung Nhị nhìn nàng vẻ phức tạp, móc ra khăn tay màu đen từ trong lòng ngực: "Lau sạch mặt đi."
Trái tim Thượng Quan Thiển nhảy dựng, chần chờ một chớp mắt, rồi giống như nhận lấy như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Là khăn tay hắn đưa cho nàng kiếp trước, giống như đúc.
Nàng nắm chặt khăn tay, chóp mũi chua xót, nước mắt tuôn ra càng thêm vẻ chân thật.
Sao hắn lại đưa cho nàng thêm một lần nữa thứ hắn đã từng đưa.
Ở kiếp trước hắn cũng không đưa tặng gì cho nàng.
Một chiếc khăn, đến chết nàng cũng mang theo, giấu ở trước ngực áo nàng, về sau khi nàng chết, chiếc khăn kia cũng bị vùi trong đất bùn cùng nàng sao.
Thi thể của nàng hiện tại như thế nào, bị tháo thành tám khối rồi, bị chó hoang xé nát rồi, hay là bị mang về Vô Phong thị chúng rồi.
Hắn biết không.
Nàng cũng như chiếc khăn hắn tiện tay cho đi, bị hắn tùy tiện từ bỏ, lại không nhớ ra được.
Nàng khóc lóc đau buồn như vậy, không chịu liếc hắn một cái, khiến cho Cung Nhị nhíu chặt lông mày, đáy mắt cất giấu một tia đau lòng chính hắn cũng chưa phát hiện.
"Cô đi về nghỉ ngơi đi."
Thượng Quan Thiển hơi khom người, dịu dàng gật đầu.
Lúc xoay người, khẽ thở phào nhẹ nhõm, nước mắt phai nhạt.
Nàng không có đệ đệ, đây là câu chuyện Cung Viễn Chủy đã nói với nàng ở kiếp trước, câu chuyện của Cung Nhị.
Cung Nhị có một đệ đệ, Cung Lãng Giác, mười năm trước khi Vô Phong ra tay với Cung Môn, mẹ cùng em trai ruột của hắn đã bị thích khách Vô Phong gϊếŧ chết, là đau xót vĩnh viễn không cách nào tiêu tan trong lòng hắn.
Nàng chỉ là thêu dệt lại câu chuyện này, sử dụng trên người mình, may mắn vượt qua kiểm tra.
Bây giờ Cung Nhị bị nhắc tới chuyện cũ đau lòng nhất thời khó có thể tự kiềm chế, lại cần chăm sóc vết thương cho Viễn Chủy đệ đệ thân yêu, lại phải suy tư làm sao để lấy được nửa cuốn bệnh án kia, cho nên mới bất chấp thẩm vấn nàng.
Ngày mai nàng phải tới gặp Vụ Cơ một chuyến để xác nhận thời gian địa điểm gặp mặt với Cung Hoán Vũ, đồng thời thương lượng khẩu cung với Vụ Cơ, để tránh bị Cung Nhị phát hiện nàng đang nói láo.
Ở kiếp trước Vân Vi Sam cười nàng, sinh hoạt phía dưới mí mắt Cung Thượng Giác thật không dễ chịu gì, không dám thò cái đuôi cáo ra một chút.
Ai nói không phải đây?
Nếu Cung Thượng Giác cũng giống như Cung Tử Vũ, dễ dàng bị mê hoặc, che chở Vân Vi Sam như vậy..... nàng thấp giọng nở nụ cười, một nụ cười xinh đẹp.
Ngay từ đầu tự nàng đã biết rõ ràng rồi, Cung Thượng Giác vĩnh viễn cũng sẽ không bị sắc đẹp mê hoặc như Cung Tử Vũ, Vô Phong sợ hãi hắn, giang hồ tôn kính hắn, hắn là nhân vật khó đối phó nhất trong Cung Môn. Điều khiến nàng rung động, không phải cũng chính là sự tỉnh táo tự kiềm chế của hắn hay sao.
Hắn là đối thủ mạnh nhất, cũng là con mồi mà nàng nguyện hao hết tâm tư, dùng mình làm mồi nhử để nắm thóp.
Nhưng mà cuộc đời không chỉ có ái tình nam nữa, nàng thân mang huyết hải thâm thù, tình cảm là thứ vô dụng nhất. Nếu như có ích với chuyện báo thù, nàng có thể lợi dụng Cung Nhị không chút do dự, dùng tổn thương bí ẩn nhất trong lòng hắn, lừa gạt lấy sự đồng tình cùng thương tiếc của hắn.
Chỉ có người thân mật nhất, mới biết được nhược điểm lớn nhất của ngươi.