Dạ Sắc Thượng Thiển (Đồng Nhân Vân Chi Vũ, Song Trọng Sinh)

Chương 26: Cô quả nhiên đang nghe lén

Tuy rằng nàng giả bộ như bị dọa sợ, hỏi hắn chuyện này là sao.

Cung Viễn Chủy căn bản không tin nàng, nhếch môi lộ ra răng chó nhỏ: "Ta bị thương, cùng quay về Giác Cung đi."

Nàng không có gì để có thể từ chối, cái tên điên nhỏ kia thật vui vẻ đưa nàng trở về: "Ca, nhìn đệ bắt được người nào ở Vũ Cung."

Cung Thượng Giác thấy đệ đệ của hắn bị thương, khẩn trương cùng không vui ghi rõ ràng trên mặt như vậy, quả nhiên Cung Viễn Chủy mới là uy hϊếp của hắn, là thiên vị mà mọi người đều biết.

Cung Thượng Giác đỡ người đến sau tấm bình phong, có lẽ là cần phải xử lý vết thường, đoán chừng trong chốc lát còn chẳng quan tâm thẩm vấn nàng.

Thượng Quan Thiển muốn nhanh chóng rời xa nơi thị phi, khom người nói, nếu Giác công tử không có việc gì, ta về phòng trước đây.

"Chờ một chút." Sau tấm bình phong truyền đến thanh âm lạnh lùng của Cung Nhị, nàng dừng bước.

"Đi lấy dầu thuốc."

..........

Thanh âm khay cùng bát nhỏ rơi trên mặt đất rất vang, chén thuốc vỡ nát, nước thuốc rơi xuống nước trên giày thêu trắng thuần của nàng.

Cung Thượng Giác kẹp cánh tay nàng, nàng phát ra tiếng kêu đau nho nhỏ: "Giác công tử, ngài làm đau ta."

Hắn không chút cử động: "Nghe lén bao lâu?"

Nàng muốn lui về sau, muốn thoát khỏi sự khống chế của hắn, bị một tay của hắn dễ dàng khống chế giữa một tấc vuông, chạy trốn không được.

"Đây là cái gì?"

"Dầu thuốc" . Nàng gần như đau đến rơi lệ, nhưng Cung Thượng Giác biết rõ, đây chỉ là thủ đoạn yếu thế của nàng.

"Cô quả nhiên đang nghe lén."

"Mới vừa rồi ta thấy Chủy công tử trở về mang theo vết thương trên người, nên nghĩ tới cầm lọ dầu thuốc, lại không nghĩ tới trong lúc vô tình nghe được một ít ở cửa ra vào....."

Cung Viễn Chủy mặc quần áo tử tế, đi tới cười nhạo nàng: "Vô tình?"

Nàng thật sự không cách nào giải thích để vượt qua kiểm tra, chỉ có thể nói: "Giác công tử, ta có biện pháp mang thứ đó về."

Trong mắt nàng long lanh nước mắt, điềm đạm đáng yêu, khuyên tai ngọc xanh mượt mà tinh xảo, theo run rẩy của nàng, nhẹ nhàng lắc lư bên lỗ tai trắng muốt.

Cung Thượng Giác hoảng hốt trong nháy mắt, chuyện này xảy ra vào lúc nào, vì sao nàng lại nghe lén, nghe trộm được cái gì.

Trong trí nhớ, hắn rốt cuộc buông tay ra, sắc mặt lạnh lùng rét lạnh, bức hỏi nàng: "Rốt cuộc cô đã nghe được bao nhiêu."

Ở kiếp trước Vân Vi Sam đã giải đáp nghi vấn cho nàng, thứ Cung Viễn Chủy đoạt cùng Kim Phồn chính là bệnh án của Lan Phu nhân mẫu thân Cung Tử Vũ, Cung Viễn Chủy chỉ lấy được nửa quyển từ chỗ Vụ Cơ.

Lúc ấy nàng cho rằng chuyện bệnh án này liên quan đến vị trí Chấp Nhận của Cung Tử Vũ, nàng một lòng muốn trợ giúp Cung Thượng Giác đoạt vị, nàng ép buộc Vân Vi Sam giúp nàng trộm nửa cuốn bệnh án kia, thậm chí ra tay với Vân Vi Sam. Trong vòng mấy chiêu nàng đã dễ dàng tóm cổ Vân Vi Sam: "Cấp Yêu vốn chính là quân cờ, có thể giúp ta là phúc của cô."

Lúc ấy, Vân Vi Sam giống như một con châu chấu nhỏ, có thể dễ dàng bị nàng bóp chết trong lòng bàn tay.

Nhưng cuối cùng nửa cuốn bệnh án Vân Vi Sam cho nàng có vấn đề, Cung Viễn Chủy nói cuốn bệnh án mà nàng cầm về, hại thảm Cung Thượng Giác rồi.

Ngày đó Cung Viễn Chủy nói cho nàng biết chuyện mẫu thân cùng đệ đệ của Cung Thượng Giác bị Vô Phong sát hại.

Rõ ràng Cung Thượng Giác cùng nàng có chung kẻ thù, nhưng nàng vĩnh viễn cũng không thể đứng chung một chỗ cùng Cung Thượng Giác.

Nàng còn nhớ rõ kiếp trước nàng đã hỏi Cung Thượng Giác, nàng dùng Vô Lượng Lưu Hỏa tiêu diệt Vô Phong, có lợi với Cung Môn, vì sao công tử không muốn.

Cung Thượng Giác nói với nàng: "Vô Lượng Lưu Hỏa, không thể rơi vào trong tay người ngoài."

..........

"Cô khóc cái gì?"

Ta nhớ tới chuyện ngài nói ta là người ngoài.

Thượng Quan Thiển nhẹ nhàng lau nước mắt, nhẹ giọng trả lời hắn: "Ta nhớ tới đệ đệ của ta."

Có lẽ nàng chìm trong hồi ức quá lâu không trả lời, Cung Nhị đã đi ra khỏi bình phong, đứng ở trước mặt nàng quan sát nàng: "Cô có đệ đệ."

"Ta có một đệ đệ, tên là Thượng Quan Lãng."