Giác Cung yên tĩnh như thường, hắn chưa từng để ý bồn hoa trong sân được trồng loại hoa gì.
Ánh mắt Cung Thượng Giác đảo qua bồn hoa một cách lạnh lùng, không phải đỗ quyên.
Nàng mặc một thân váy áo màu lam nhạt, trong làn váy dài lộ ra một đoạn cổ tay trắng nõn, gió nhẹ lướt qua tóc mai của nàng, tầng mồ hôi mỏng trên mặt hiện ra ánh sáng ấm áp dưới ánh mặt trời, tiếng nói của nàng dịu dàng: "Bới gốc kia lỏng một chút."
Khí sắc tối tăm phiền muộn giữa lông mày hắn quá nặng, xua tán đi hình ảnh trong đầu.
Hắn ý thức được, thời gian Thượng Quan Thiển lưu lại ở trong đầu hắn quá dài. Chiếm cứ quá nhiều tinh thần của hắn, ảnh hưởng tâm tình của hắn, không nên như vậy.
Hiện tại hắn có lẽ nên ổn định trật tự, để cho một công tử bột vô dụng ngồi trên vị trí Chấp Nhận, là bất lợi rất lớn đối với Cung Môn.
..........
Ban đêm, vô số đèn trời màu trắng phá vỡ màn đêm dày đặc, lững lờ về phía xa xôi không biết.
Chuông tang gõ vang, quanh quẩn trong cung điện yên tĩnh.
Cung Thượng Giác mặc đồ đen đứng một mình ở bên ngoài đại điện Giác Cung, sắc mặt nặng nề lạnh lẽo, Cung Môn lại xảy ra chuyện.
Thượng Quan Thiển bị tiếng chuông đánh thức, ngồi dậy, tóc xanh giống như mây đen chảy xuôi bên eo, xuyên thấu qua lăng cửa sổ, nàng nhìn thấy những ngọn đèn trời màu trắng, trong đêm đen như mực này, có một sự xinh đẹp tráng lệ lại biến hoá kỳ lạ.
Nàng không mặc thêm áo khoác, ngồi bên cửa sổ thưởng thức trong chốc lát.
Nàng biết là ai chết rồi.
Nguyệt trưởng lão bị gϊếŧ, hiện trường lưu lại chữ, "Người gϊếŧ Vô Danh, lưỡi đao Vô Phong."
Vô Danh yên lặng nhiều năm bỗng nhiên hành động, không giống như ý đồ của mình, càng giống bị người ép buộc. Vô Danh là Vụ Cơ phu nhân, người ép buộc bà ta là Cung Hoán Vũ.
Sự sống chết của Nguyệt trưởng lão không quan hệ với nàng, Cung Môn càng loạn càng tốt, loạn nàng mới có cơ hội.
"Á… —— "
Trong bụng nàng đau nhức kịch liệt, mồ hôi lạnh tứa ra, là trứng nhặng ăn xác, cũng gọi là ruồi bán nguyệt, sau khi ruồi ấp trứng trong người, nhiệt độ cơ thể sẽ dần dần lên cao, nếu không kịp dùng thuốc giải, lục phủ ngũ tạng đều sẽ bị chậm rãi đốt cháy.
Thượng Quan Thiển nắm chén trà nhỏ lên, đây là trà được pha từ hàn thủy thạch, tử hoa địa đinh và long đảm thảo, tuy rằng không giải được độc, nhưng có thể giảm bớt đau đớn.
Thời kỳ nửa tháng tới gần, lúc này nàng không cần lo lắng, tin tức thu hoạch ở kiếp trước đủ cho nàng lấy thuốc giải.
Đợi Cung Viễn Chủy trồng ra Xuất Vân Trùng Liên, đương nhiên nàng không cần phải lo lắng chuyện ruồi bán nguyệt nữa.
Ở kiếp trước giờ phút này nàng đang làm gì nhỉ.
Đêm khuya nàng mạo hiểm tới Vũ Cung tìm Vân Vi Sam trao đổi tin tức, biết được Vân Vi Sam và Cung Tử Vũ cùng đi tới núi sau.
Xem ra Cung Tử Vũ có thể hoàn thành thử thách Tam Vực, Vân Vi Sam tốn công không ít.
Về sau nàng trở lại Giác Cung, đi tìm Cung Nhị, Cung Nhị rất không kiên nhẫn với sự quấy rầy của nàng, hỏi nàng: "Có việc?"
Nàng nói: "Không có."
"Nhưng ta có." Hắn cúi đầu xuống, hạ lệnh đuổi khách.
Nàng biết mình không được hoan nghênh, nhưng vẫn hết sức tranh thủ: "Ta chỉ muốn ở bên cạnh công tử nhiều hơn, có gì cần cứ việc phân phó ta đi làm."
Hắn không đuổi nàng nữa, nàng thì ngồi vào bên cạnh hắn.
Hắn đề phòng nàng, khép hồ sơ đang xem lại. Nàng lấy tinh dầu nguyệt quế ra từ trong lòng ngực, đổ vào nghiên mực, cố tìm cách trò chuyện cùng hắn.
Ngày đó nàng ngồi rất gần hắn, có thể ngửi được mùi hương nguyệt quế thoang thoảng trên quần áo hắn.
Hắn hỏi nàng, cô có biết ý nghĩa của hoa đỗ quyên.
Nàng nói mình biết.
Ý nghĩa của hoa đỗ quyên: Ta vĩnh viễn thuộc về người.
Nhưng người kia, vứt bỏ nàng.
Tác giả có chuyện nói:
Có chút đau lòng cho Thiển Thiển, tất cả mọi người biết rõ ruồi bán nguyệt không phải độc dược.
Chỉ có nàng không biết.